một nhành hoa bên sông

Chương 9: Đêm trăng và lời thổ lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy trôi qua êm đềm, bầu trời nhuộm màu hoàng hôn vàng cam. Lục Thiên Nhi trở về nhà sau một ngày dài bên bến sông với Trình Dương, lòng vẫn còn rộn ràng. Cô vừa hái hoa, vừa dạo quanh bờ sông, tận hưởng những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ấm áp bên người bạn đặc biệt.

Khi tối đến, trăng tròn treo trên cao, ánh sáng bạc chiếu xuống mặt sông lấp lánh như dát bạc. Lục Thiên Nhi đứng bên cửa sổ nhà mình, ánh trăng phản chiếu lên mái tóc đen mượt, tim cô lại một lần nữa rung lên vì nhớ Trình Dương.

“Ngày hôm nay thật tuyệt… nhưng sao em vẫn cảm thấy chưa đủ… em muốn gặp anh thêm một chút nữa,” cô thầm nghĩ.

Cũng may, Trình Dương tối hôm nay có hẹn với cô. Anh xuất hiện bên bến sông, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, tay cầm giỏ hoa, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười:

“Cô bé của bến sông… đã chờ tôi lâu chưa?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em vừa tới thôi…”

Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch: “Chỉ vừa tới thôi sao? Trông cô rạng rỡ dưới ánh trăng quá… tôi phải nhìn lâu chút mới được.”

Cô lúng túng, cúi mặt, tim đập rộn ràng. Khoảnh khắc ấy, bến sông lặng yên, chỉ còn ánh trăng rọi lên mặt nước, nhịp tim hòa cùng tiếng sóng lăn tăn.

Trình Dương kéo nhẹ tay cô, dẫn cô đi dọc bờ sông, nơi những bông hoa dại vẫn nở rộ. Anh nhặt một cánh hoa đặt lên tóc cô, ánh mắt dịu dàng:

“Hôm nay… dưới ánh trăng này, tôi muốn nói một điều với cô. Cô biết không… tôi… tôi thực sự rất thích cô.”

Lục Thiên Nhi giật mình, tim như ngừng đập một nhịp. Cô nhìn anh, đôi mắt mở to, đỏ mặt: “Anh… anh… thật sao?”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm: “Ừ… từ lâu rồi… mỗi ngày tôi đều mong gặp cô, nhìn cô cười… và cảm giác này… tôi không thể giấu nữa.”

Cô cúi mặt, tim đập mạnh, giọng lắp bắp: “Em… em cũng… em cũng có cảm giác đó… với anh…”

Khoảnh khắc này, bến sông yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng, tiếng nước rì rào, và nhịp tim hòa làm một. Trình Dương nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

“Cô bé… tôi muốn mỗi ngày được ở bên cô, được bảo vệ cô, làm cô vui vẻ… và không bao giờ rời xa.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống, tim như muốn nhảy ra ngoài: “Em… em cũng muốn… được ở bên anh, được anh quan tâm… và… em cũng yêu anh.”

Anh cười khẽ, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, kéo cô vào lòng: “Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ luôn bên nhau, được không?”

Cô khẽ gật đầu, áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ấm, vững chắc của anh. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ, tiếng lá xào xạc và ánh trăng chiếu lên mặt nước. Trái tim Lục Thiên Nhi như tan chảy, ngọt ngào và ấm áp.

Họ ngồi trên bờ cỏ, tay trong tay, trò chuyện về những ước mơ, về cánh đồng, mùa màng, về những điều giản dị nhưng ấm áp. Trình Dương kể về những nơi anh muốn dẫn cô đi, những bông hoa quý mà anh từng thấy, còn Lục Thiên Nhi kể về những kỷ niệm tuổi thơ, về những lần dạo chơi bên bờ sông. Họ cười, ngượng ngùng, ánh mắt luôn dõi theo nhau.

Đêm trăng càng lúc càng sáng, gió thổi nhẹ, làm bay mái tóc Lục Thiên Nhi. Trình Dương khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng:

“Tóc cô bay hết rồi… để tôi chỉnh lại cho.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống: “Em… em tự làm được mà…”

Anh nghiêng đầu, nụ cười lấp ló tinh nghịch: “Nhưng tôi muốn làm… cho cô.”

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng như chiếu thẳng vào trái tim hai người, làm tất cả trở nên ngọt ngào và mơ màng.

Sau một lúc, Trình Dương dẫn cô đi dọc bờ sông, nhặt những cánh hoa rơi, tay vẫn nắm tay cô. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, ánh mắt đều khiến trái tim Lục Thiên Nhi rung lên từng nhịp. Cô nhận ra rằng, tình cảm này đã vượt qua mức ngượng ngùng, vui vẻ ban ngày, để trở thành một mối tình lãng mạn, sâu sắc.

Họ cùng nhau ngồi xuống tấm chiếu nhỏ mà Trình Dương mang theo, thưởng thức vài món ăn nhẹ dưới ánh trăng. Trời đêm yên tĩnh, cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa rung rinh trên tay cô. Trình Dương bất ngờ lấy một cánh hoa đặt lên tóc cô:

“Hôm nay… tôi muốn cô biết rằng, dù ngày nắng hay mưa, dù ban ngày hay đêm trăng, tôi đều muốn cô hạnh phúc, và tôi sẽ luôn ở bên cô.”

Cô cảm động, mắt lấp lánh: “Em… em cũng muốn… được ở bên anh… và… yêu anh thật nhiều…”

Anh nắm nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mọi niềm vui và thử thách, được không?”

Cô gật đầu, áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ấm và vững chắc. Khoảnh khắc ấy, bến sông yên tĩnh, ánh trăng chiếu trên mặt nước, và trái tim hai người hòa làm một.

Khi đêm dần sâu, Trình Dương đưa cô về nhà, đi trên con đường mòn quen thuộc, ánh trăng rọi sáng từng bước chân. Trên đường, họ vừa trò chuyện vừa cười, những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhưng đầy ấm áp khiến trái tim Lục Thiên Nhi rung động liên tục.

Khi đến trước cửa nhà, cô quay lại nhìn anh:

“Hẹn gặp lại ngày mai, anh nhé.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Hẹn gặp lại, cô bé của bến sông. Ngày mai sẽ lại có những bất ngờ và niềm vui mới.”

Cô mỉm cười, tim đập nhanh, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng. Cô biết rằng từ hôm nay, tình cảm của họ sẽ còn sâu sắc hơn, mỗi ngày bên nhau đều là trải nghiệm đáng nhớ, đầy ấm áp, vui vẻ và lãng mạn.

Khi trời tối, bầu trời nhuộm màu xanh thẫm, ánh trăng sáng vằng vặc, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhớ về Trình Dương, nhớ về nụ cười, ánh mắt, những cử chỉ quan tâm và lời thổ lộ ngọt ngào. Cô tự nhủ:

“Ngày mai… chắc chắn sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×