một nhành hoa bên sông

Chương 6: Giúp việc bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng vàng ấm chiếu qua tán lá, soi xuống con đường mòn dẫn ra bến sông. Lục Thiên Nhi bước ra ngoài, tay cầm giỏ tre, lòng dậy lên một niềm vui nhẹ nhàng. Hôm nay, cô dự định sẽ hái hoa thật sớm, sắp xếp những bó hoa tươi cho bữa sáng bên bến sông. Nhưng trong lòng, cô không khỏi hồi hộp vì biết Trình Dương sẽ xuất hiện, như một thói quen những ngày vừa qua.

Khi cô đến bến sông, thấy anh đang đứng bên bờ, tay cầm cần câu, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch. Trình Dương nhận ra cô, nở nụ cười:

“Chào buổi sáng, cô bé của bến sông! Hôm nay có vẻ năng lượng hơn mọi ngày.”

Lục Thiên Nhi đỏ mặt, cúi đầu: “Chào anh… hôm nay trời thật đẹp… em cảm thấy vui.”

Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch: “Vui? Vì hôm nay lại gặp tôi chăng?”

Cô giật mình, lúng túng, rồi chỉ khẽ cười: “Em… cũng… có thể là vậy…”

Khoảnh khắc này, ánh mắt họ giao nhau, khiến trái tim cả hai đều rung lên. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước sông rì rào, tiếng chim hót và nhịp tim hòa quyện.

Hôm nay, Trình Dương mang theo một ý định nhỏ, muốn làm điều gì đó bất ngờ cho cô. Anh quan sát Lục Thiên Nhi hái hoa, rồi nói:

“Cô bé, hôm nay… tôi muốn giúp cô một chút. Cô có muốn không?”

Cô ngạc nhiên, lắc đầu: “Anh… anh muốn giúp em sao? Nhưng… em quen tự làm mà…”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đôi khi, được giúp cũng là niềm vui. Hãy để tôi giúp cô.”

Cô ngần ngại, nhưng rồi gật đầu. Anh bắt đầu phụ cô nhặt hoa, xếp từng bó gọn gàng trong giỏ tre. Cử chỉ của anh nhẹ nhàng, thận trọng, khiến cô vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ấm áp. Mỗi khi tay họ chạm nhau, cả hai đều giật mình, tim đập nhanh, nhưng chẳng ai rút ra ngay.

“Anh… anh cẩn thận quá…” Cô thỏ thẻ, vừa lúng túng vừa thích thú.

“Phải cẩn thận với cô bé của tôi chứ,” Anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng lấp ló nụ cười tinh nghịch.

Họ cùng nhau hái hoa, trò chuyện về nhiều điều nhỏ nhặt: mùa màng, cánh đồng, những câu chuyện tuổi thơ, và cả những kỷ niệm riêng của mỗi người. Trình Dương kể chuyện anh từng trốn mẹ đi hái quả, còn Lục Thiên Nhi kể về những lần hái hoa dại bên bờ sông. Họ cười vui vẻ, ánh mắt luôn dõi theo nhau, trái tim từng nhịp một hòa quyện.

Sau khi thu xếp hoa xong, Trình Dương bất ngờ nói:

“Cô bé, tôi còn một việc nữa muốn giúp cô. Chúng ta đi một chút nhé.”

Cô nhìn anh, hơi nghi ngờ: “Việc gì vậy… em không biết đâu…”

Anh nắm nhẹ tay cô: “Chỉ là việc nhỏ thôi… nhưng tôi muốn cô thấy.”

Họ cùng đi dọc bờ sông, tới một góc nhỏ mà cô chưa từng để ý. Ở đó, anh đã chuẩn bị sẵn một tấm chiếu nhỏ, vài món đồ ăn nhẹ, và những bông hoa đã xếp thành bó cẩn thận.

“Đây… tôi muốn làm bất ngờ cho cô.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng.

Cô đỏ mặt, cảm động: “Anh… anh làm vậy… chỉ vì em sao?”

“Ừ… chỉ vì cô. Tôi muốn cô thấy vui.” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiến trái tim cô như tan chảy.

Họ ngồi bên nhau trên tấm chiếu, thưởng thức những món ăn nhẹ và ngắm nhìn dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng. Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như lắng lại, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng chim hót, và nhịp tim của hai con người gần nhau hơn bao giờ hết.

Trình Dương bất ngờ lấy một cánh hoa tím, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô:

“Cô… hôm nay thật xinh đẹp.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em chỉ là bình thường thôi…”

Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Với tôi, cô luôn đặc biệt.”

Trong lúc trò chuyện, họ phát hiện ra những sở thích chung: đều thích hoa, thích câu cá, thích cánh đồng yên bình. Trình Dương kể cho cô nghe về những lần anh đi xa, ngắm nhìn những vùng quê khác, còn Lục Thiên Nhi kể về những lần cô lạc trong rừng hoa nhưng tìm thấy những cánh hoa quý giá. Cả hai đều cười vui, ánh mắt luôn dõi theo nhau.

Sau buổi trưa, Trình Dương đề nghị dẫn cô đi quanh bến sông, nhặt những bông hoa còn sót lại. Khi cúi xuống nhặt hoa, cô vô tình chạm tay vào tay anh. Khoảnh khắc này, cả hai đều giật mình, tim đập nhanh, nhưng không rút tay ra. Ánh mắt họ giao nhau, và trong khoảnh khắc ấy, Lục Thiên Nhi cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào, bồn chồn nhưng ấm áp.

Khi chiều dần buông, ánh nắng chiếu vàng mặt sông, Trình Dương đưa cô về nhà. Trên đường đi, họ vừa trò chuyện vừa cười, những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy ấm áp khiến trái tim cô rung động liên tục.

Khi đến trước cửa nhà mình, cô quay lại nhìn anh:

“Hẹn gặp lại ngày mai, anh nhé.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Hẹn gặp lại, cô bé của bến sông. Ngày mai sẽ còn nhiều niềm vui hơn nữa.”

Cô mỉm cười, tim đập nhanh, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng. Cô biết rằng từ hôm nay, mỗi ngày bên Trình Dương đều là một trải nghiệm đáng nhớ, đầy ấm áp và vui vẻ.

Khi trời dần tối, bầu trời nhuộm màu cam nhạt, gió thổi nhẹ, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhớ về Trình Dương, nhớ về nụ cười, ánh mắt, những cử chỉ quan tâm và trò trêu chọc đáng yêu. Cô tự nhủ:

“Có lẽ… ngày mai sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×