Sáng hôm sau, mặt trời chiếu những tia nắng vàng ấm trên cánh đồng, không khí trong lành khiến Lục Thiên Nhi cảm thấy thật sảng khoái. Cô thức dậy sớm, hái hoa, rồi mang giỏ tre đi ra bến sông. Hôm nay, trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, vì cô biết Trình Dương sẽ xuất hiện. Hình ảnh nụ cười, ánh mắt dịu dàng và tinh nghịch của anh những ngày trước vẫn hiện lên trong đầu, khiến cô vừa hồi hộp vừa vui vẻ.
Khi cô vừa đặt giỏ hoa xuống bờ sông, Trình Dương đã đứng đó, tay cầm chiếc cần câu, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Anh nhận ra cô ngay, nở nụ cười rạng rỡ:
“Chào buổi sáng, cô bé của bến sông!”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Chào anh… hôm nay trời thật đẹp, nắng vàng…”
Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch: “Đẹp hơn nếu có nụ cười của cô.”
Cô khẽ cười, cảm thấy tim mình đập nhanh. Khoảnh khắc này, bến sông như dừng lại, chỉ còn tiếng nước rì rào, tiếng chim hót và nhịp tim của hai người.
Hôm nay, Trình Dương quyết định “trêu chọc” cô một chút, như một trò chơi nhỏ để cả hai gần nhau hơn. Anh nhìn quanh, rồi nhặt một cánh hoa tím, giấu sau lưng và nói:
“Này, cô bé, cô có muốn xem ai nhanh tay hơn không?”
Lục Thiên Nhi nhìn anh, hơi nghi ngờ: “Nhanh tay gì?”
Trình Dương cười khẽ, ném cánh hoa về phía cô. Cô phản ứng nhanh, vươn tay hứng cánh hoa, nhưng không may làm rơi giỏ hoa xuống đất. Một vài bông hoa rơi tán loạn.
“Ôi không!” Cô kêu lên, vừa nhặt hoa vừa đỏ mặt.
Anh cười khúc khích, tiến lại nhặt giúp cô: “Không sao, để tôi giúp. Cô cứ bình tĩnh…”
Khi hai bàn tay chạm nhau, cả hai đều giật mình, rồi nhanh chóng rút ra. Lục Thiên Nhi cúi mặt, tim đập mạnh, còn Trình Dương thì mỉm cười, ánh mắt đầy thích thú.
Sau khi nhặt xong hoa, anh lại ném một cánh hoa khác, nhưng lần này anh ném rất “vô tội”, như thử thăm dò phản ứng của cô. Lục Thiên Nhi liền trả đũa bằng cách ném cánh hoa về phía anh. Họ cùng cười, cánh hoa bay tung tăng trong gió, tạo thành một trò chơi vui vẻ bên bờ sông.
Trong lúc chơi, Trình Dương bất ngờ tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch:
“Cô… cười thật dễ thương.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống: “Em… em chỉ cười thôi…”
Anh nhíu mày, nửa nghiêm nghị nửa tinh nghịch: “Chỉ cười thôi sao? Sao tôi cảm thấy cô cười chỉ vì tôi?”
Cô lắp bắp, vừa ngượng vừa buồn cười: “Em… em không… không phải đâu…”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Có thể… nhưng tôi thích nhìn cô cười.”
Cô không biết nói gì, chỉ cúi mặt, tim đập rộn ràng. Khoảnh khắc ấy, bến sông lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng chim hót và nhịp tim của họ.
Trò chơi ném hoa kết thúc, họ cùng nhau đi dọc bờ sông, nhặt lại những cánh hoa còn sót lại. Trình Dương bất ngờ rẽ hướng đi vào một bụi tre gần đó, giọng khẽ:
“Cô bé, cô có muốn thử trò trốn tìm không? Tôi nghĩ sẽ rất vui.”
Cô giật mình, rồi bật cười: “Trốn tìm? Nhưng… em lớn rồi, còn chơi trò đó sao?”
“Chỉ là trò chơi thôi… nhưng tôi đảm bảo vui lắm.” Anh cười tinh nghịch.
Và thế là họ bắt đầu trò trốn tìm. Lục Thiên Nhi chạy nhanh, trốn sau bụi tre, còn Trình Dương giả vờ tìm không thấy, rồi bất ngờ xuất hiện từ phía khác, làm cô giật mình và bật cười khúc khích. Mỗi lần như vậy, ánh mắt họ giao nhau, khiến trái tim cả hai như nhảy múa trong ngực.
Sau vài vòng trốn tìm, họ mệt nhoài nhưng không muốn dừng. Trình Dương bỗng đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng:
“Cô… có biết không? Tôi cảm thấy vui hơn khi cô cười.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em cũng thấy vui… khi chơi cùng anh…”
Anh mỉm cười, đưa tay ra, khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng:
“Tóc bay hết rồi… để tôi chỉnh lại cho.”
Cô cúi mặt, tim đập mạnh, không nói gì. Khoảnh khắc này, bến sông lặng yên, chỉ còn tiếng nước rì rào và tiếng chim hót.
Họ tiếp tục trò chuyện, kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ trong làng, về cánh đồng, mùa màng, những điều giản dị nhưng đầy ấm áp. Trình Dương kể chuyện tuổi thơ nghịch ngợm, còn Lục Thiên Nhi kể những kỷ niệm hái hoa bên sông. Cả hai cười vui, ánh mắt luôn dõi theo nhau.
Chiều dần buông, ánh nắng chiếu vàng mặt sông, họ ngồi trên bờ cỏ, cùng nhau nhặt những cánh hoa còn sót lại. Trình Dương bất ngờ lấy một cánh hoa tím, đặt nhẹ lên mái tóc cô:
“Cô… hôm nay thật xinh đẹp.”
Cô đỏ mặt, cúi mặt, không dám nhìn thẳng: “Em… em chỉ là bình thường thôi…”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Bình thường? Với tôi, cô luôn đặc biệt.”
Cả bến sông yên lặng, chỉ còn tiếng nước rì rào, gió thổi nhẹ, và nhịp tim của hai con người đang dần nhận ra cảm xúc dành cho nhau. Khoảnh khắc này, Lục Thiên Nhi nhận ra rằng, tình cảm của cô dành cho Trình Dương không chỉ là bạn bè hay bạn cùng chơi, mà là một cảm giác ngọt ngào, bồn chồn nhưng ấm áp.
Khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, họ đứng dậy, chuẩn bị chia tay. Trình Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lấp ló nụ cười tinh nghịch:
“Hẹn gặp lại ngày mai, cô bé của bến sông. Chúng ta sẽ còn nhiều trò vui nữa.”
Cô mỉm cười, tim đập nhanh: “Ừ… em sẽ chờ… hẹn gặp lại anh.”
Đi trên đường về nhà, Lục Thiên Nhi không khỏi nghĩ về những khoảnh khắc vừa trải qua. Một ngày đơn giản, nhưng trái tim cô rung động nhiều lần: một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ quan tâm… tất cả đều khiến cô cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.
Khi trời dần tối, bầu trời nhuộm màu cam nhạt, gió thổi nhẹ, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhớ về Trình Dương, nhớ về nụ cười, ánh mắt và những trò trêu chọc đáng yêu. Cô tự nhủ:
“Có lẽ… ngày mai sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”