Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh, nắng chiếu dịu dàng trên cánh đồng. Lục Thiên Nhi thức dậy sớm, tay cầm giỏ tre, hái hoa dại cho bữa sáng bên bến sông. Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, thắt nhẹ eo, tóc được buộc gọn, nhẹ bay theo cơn gió. Trái tim cô rộn ràng, vì ngày hôm nay cô và Trình Dương hẹn gặp nhau.
Khi cô đến bến sông, Trình Dương đã đứng đó, tay cầm cần câu, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười:
“Chào buổi sáng, cô bé của bến sông! Hôm nay có vẻ năng lượng hơn mọi ngày.”
Lục Thiên Nhi đỏ mặt, cúi đầu: “Chào anh… hôm nay em cũng thấy vui khi gặp anh.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch: “Vui? Chắc là vì hôm nay lại có tôi bên cạnh.”
Cô giật mình, tim đập nhanh: “Em… em… có thể là vậy…”
Khoảnh khắc này, ánh mắt họ giao nhau, khiến trái tim cả hai đều rung lên. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước sông rì rào và tiếng chim hót líu lo.
Hôm nay, Trình Dương có ý định tạo một bất ngờ cho cô. Anh nói:
“Hôm nay, tôi có một kế hoạch nhỏ… cô có muốn thử không?”
Cô nhíu mày, hơi ngạc nhiên: “Kế hoạch gì vậy? Em chưa biết đâu…”
Anh mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch: “Chỉ là một trải nghiệm nho nhỏ bên bờ sông, tôi nghĩ cô sẽ thích.”
Cô gật đầu, nụ cười lấp ló: “Vậy… thử xem sao…”
Họ đi dọc bờ sông, nhặt hoa dại, trò chuyện về những điều giản dị: mùa màng, cánh đồng, những kỷ niệm tuổi thơ. Trình Dương kể về lần anh trốn mẹ đi hái quả, còn Lục Thiên Nhi kể về những lần hái hoa dại nhưng bị ong đuổi theo. Cả hai cười khúc khích, ánh mắt luôn dõi theo nhau.
Đột nhiên, một cơn mưa nhẹ bất ngờ rơi xuống. Những giọt mưa rơi lộp độp trên mặt sông, trên những cánh hoa, tạo thành một không gian mờ ảo và thơ mộng.
“Ôi, mưa rồi!” Lục Thiên Nhi kêu lên, hơi lùi lại, giọng pha chút lo lắng.
Trình Dương cười khẽ: “Không sao… mưa nhẹ thôi. Chúng ta có thể tiếp tục chơi trò này mà.”
Nhưng cô hơi lo lắng: “Nhưng… váy em ướt hết… rồi sẽ lạnh…”
Anh nhanh chóng tháo áo choàng của mình, khoác lên vai cô: “Để tôi… đừng lo. Tôi sẽ giữ cô ấm.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống: “Anh… anh không cần đâu…”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi muốn. Chỉ hôm nay thôi, để tôi làm điều gì đó đặc biệt cho cô.”
Họ cùng nhau chạy vào một gốc cây lớn, tránh mưa, nhưng những giọt mưa vẫn rơi trên tóc, vai và giỏ hoa. Khoảnh khắc này, cả hai đều cười, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
“Anh… anh ướt hết rồi…” Cô nói, lo lắng.
“Không sao… tôi thích ướt cùng cô.” Anh nói, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.
Cô đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh. Không gian xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng nước sông, và nhịp tim của họ hòa làm một.
Trình Dương nhìn cô, nhẹ nhàng cầm tay cô: “Cô bé, đừng lo… mưa không làm chúng ta xa nhau được đâu.”
Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Em… em biết… nhưng… em… hơi sợ.”
Anh mỉm cười, nghiêng đầu gần cô, giọng dịu dàng: “Không sao, tôi sẽ ở đây… không rời cô đâu.”
Khoảnh khắc ấy, mưa rơi nhẹ, không gian yên tĩnh, cả hai đứng gần nhau, ánh mắt giao nhau, trái tim rung lên từng nhịp. Lục Thiên Nhi nhận ra rằng, cảm xúc của cô dành cho Trình Dương đang dâng trào, vừa ngọt ngào vừa bồn chồn.
Sau vài phút, mưa bắt đầu ngớt. Trình Dương dẫn cô đi dọc bờ sông, nhặt những cánh hoa bị mưa làm rơi. Lúc cúi xuống, tay họ chạm nhau, cả hai đều giật mình, nhưng không rút ra ngay. Họ cùng cười ngượng ngùng, tim đập rộn ràng.
“Cô… hôm nay trông thật xinh đẹp, ngay cả khi mưa ướt.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em chỉ là bình thường thôi…”
Anh cười khẽ, ánh mắt ấm áp: “Bình thường? Với tôi, cô luôn đặc biệt.”
Họ cùng nhau tìm một tấm chiếu nhỏ mà Trình Dương mang theo, ngồi nghỉ, thưởng thức vài món ăn nhẹ, trò chuyện về những điều giản dị. Trời vẫn còn hơi ẩm, nhưng không gian xung quanh đầy thơ mộng, gió nhẹ, cánh hoa rung rinh trên tay.
Trình Dương bất ngờ lấy một cánh hoa tím, đặt lên tóc cô: “Cô… hôm nay tôi muốn cô biết rằng, dù mưa hay nắng, tôi luôn muốn cô vui vẻ.”
Cô cảm động, đỏ mặt: “Em… em cũng muốn… ngày nào cũng có anh bên cạnh…”
Anh nắm nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Tôi cũng vậy… mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nụ cười của cô.”
Khoảnh khắc ấy, bến sông như ngưng lại, chỉ còn tiếng mưa nhẹ còn sót, tiếng nước rì rào, và nhịp tim hòa làm một. Lục Thiên Nhi cảm nhận rõ ràng tình cảm đang nở rộ giữa họ – vừa ngọt ngào vừa sâu lắng.
Khi chiều dần buông, họ cùng nhau trở về nhà, đi trên con đường mòn đầy ánh sáng hoàng hôn. Trên đường, họ vừa trò chuyện vừa cười, những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhưng đầy ấm áp khiến trái tim Lục Thiên Nhi rung động liên tục.
Khi đến trước cửa nhà, cô quay lại nhìn Trình Dương:
“Hẹn gặp lại ngày mai, anh nhé.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Hẹn gặp lại, cô bé của bến sông. Ngày mai sẽ lại có những niềm vui bất ngờ khác.”
Cô mỉm cười, tim đập nhanh, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng. Cô biết rằng từ hôm nay, mỗi ngày bên Trình Dương đều là một trải nghiệm đáng nhớ, đầy ấm áp, vui vẻ và lãng mạn.
Khi trời tối, bầu trời nhuộm màu cam nhạt, gió thổi nhẹ, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhớ về Trình Dương, nhớ về nụ cười, ánh mắt, những cử chỉ quan tâm và trò trêu chọc đáng yêu. Cô tự nhủ:
“Ngày mai… chắc chắn sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”