Tàu lặng lẽ trượt trên đường ray, tiếng rít của bánh xe vang lên nhịp nhàng, như nhắc nhở Vy rằng cô đang quay trở về nơi đã lưu giữ tuổi thơ của mình. Cửa sổ phủ sương mờ, và ngoài kia, cánh đồng trải dài trong lớp sương mỏng đầu đông. Hơi lạnh thấm vào làn da, nhưng lại mang đến một cảm giác dễ chịu lạ lùng, khác hẳn với cái nóng hối hả của thành phố nơi cô vừa rời đi.
Khi tàu dừng hẳn ở ga nhỏ, Vy nhấc vali xuống, bước chậm rãi trên sân ga phủ một lớp lá úa vàng. Mùi đất ẩm, hơi khói từ bếp lò của những ngôi nhà ven đường, và tiếng chim rộn rã vang lên như chào đón cô trở về. Lòng Vy bỗng dâng lên cảm giác vừa lạ vừa quen: quen với không gian này, quen với âm thanh ấy, nhưng lại lạ vì lâu nay cô chỉ sống trong những con phố bê tông lạnh lẽo, nơi mùa đông chỉ là những cơn gió từ máy điều hòa.
Vy kéo khăn quàng chặt hơn quanh cổ, hít một hơi thật sâu. Mỗi hơi thở là một ký ức ùa về: tiếng cười rộn rã của những buổi chiều nô đùa cùng bạn bè, những con đường đất đỏ dẫn đến trường cũ, những ngày mưa rét ngồi trong lớp nhìn ra cửa sổ, mong cho thời gian trôi thật chậm. Cô mỉm cười một mình, cảm giác ấm áp len lỏi dù ngoài trời lạnh thấu xương.
Bước ra khỏi ga, Vy thấy bóng dáng quen thuộc: căn nhà nhỏ, mái ngói cũ kỹ nhưng vững chãi, khói bếp lượn vòng trong không trung, mùi thức ăn thoang thoảng. Tim cô nhảy lên một nhịp. Chẳng cần báo trước, cô nhận ra nơi này, nơi đã bao lần trong mơ cô tưởng tượng sẽ trở về.
Cổng sắt mở ra, và từ bóng tối của hành lang, hai đôi tay già nâng lên ôm chầm cô. Tiếng cười vang lên ấm áp: “Vy về rồi!” Ông bà cô đứng đó, ánh mắt ánh lên niềm vui mừng xen lẫn một chút xúc động. Vy không kìm được, cũng ôm chầm lấy họ, cảm nhận nhịp tim đều đặn nhưng chậm rãi, vững chãi của tuổi già. Một cảm giác bình yên lạ thường lan tỏa trong lòng.
Căn nhà cũ, dù đã phủ một lớp bụi thời gian, vẫn đầy kỷ niệm. Vy đặt vali xuống, mắt lướt qua những bức ảnh treo tường, những món đồ vẫn giữ nguyên vị trí như ngày xưa. Mỗi chi tiết nhỏ đều khiến cô nở một nụ cười, nhớ về những ngày tháng vô tư không lo toan.
Ngoài kia, gió mùa đông khẽ thổi, lá cây rung rinh, nhưng trong căn nhà, hơi ấm của bếp lò và tình thân khiến mọi giá lạnh dường như tan biến. Vy đứng lặng một lúc, hít đầy ngực không khí này, nhận ra rằng nơi đây mới thực sự là nhà, nơi cô có thể là chính mình, nơi cô có thể quay lại từ những kỷ niệm đã từng lạc mất.
Buổi chiều dần buông, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên những bức tường nhuốm màu thời gian. Vy biết rằng hành trình trở về không chỉ là về mặt địa lý, mà còn là về tâm hồn. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, đều nhắc nhở cô rằng mùa đông này, dù lạnh, vẫn có thể ấm áp hơn bất cứ nơi nào. Và nơi cô đang đứng, giữa ông bà, giữa căn nhà cũ, giữa mùa đông đầu tiên trở về quê hương, là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình tìm lại ký ức, tình yêu và sự ấm áp thật sự.