Vy chưa kịp thở dốc sau khi đặt vali xuống thì tiếng bước chân già dồn dập vang lên. Ông cô, với dáng người hơi gầy nhưng vẫn vững chãi, lao đến trước, đôi tay nhăn nheo nhưng chắc chắn ôm chầm cô. Bà cô theo sát, mắt ánh lên niềm vui và chút xúc động. “Vy… con gái của bà, về rồi!” bà nói, giọng run run vì lâu ngày không gặp.
Vy cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông bà lan tỏa qua từng cử chỉ. Cái ôm ấy không chỉ là tình thân, mà còn là sự chào đón, là sợi dây nối quá khứ với hiện tại. Cô nhắm mắt một chút, để mặc cảm giác ấm áp ấy ngấm sâu vào tim. Bao năm xa cách, bao tháng ngày bận rộn nơi thành phố, giờ phút này khiến cô hiểu ra rằng, dù đi đâu, đâu mới thực sự là nhà.
Căn nhà nhỏ vẫn giữ nguyên mọi thứ như cô nhớ: chiếc ghế bập bênh ở góc phòng khách, tấm thảm len cũ kỹ trải trước bếp lò, những bức ảnh gia đình treo trên tường. Mùi gạo nấu, mùi canh nóng, mùi gỗ cũ – tất cả hòa quyện thành hương vị của ký ức. Vy bước chậm, ngắm nhìn từng chi tiết, thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ.
Ông cô dẫn cô ra sân sau, nơi có vườn hoa mùa đông đang nở rộ những bông cúc vàng li ti. “Con nhớ không, đây là nơi con từng chơi trốn tìm với lũ bạn?” ông nói, giọng ấm áp xen chút hài hước. Vy cười, gật đầu, cảm giác như mọi kỷ niệm ùa về cùng làn gió lạnh se se. Những buổi chiều năm xưa, cô và nhóm bạn chạy nhảy giữa vườn, tiếng cười vang vọng khắp không gian. Giờ chỉ còn mình cô đứng đó, nhưng ký ức vẫn sống động như vừa mới xảy ra hôm qua.
Bà cô nhặt một bông hoa cúc đặt vào tay Vy, ánh mắt dịu dàng. “Con gái của bà đã lớn rồi, nhưng với chúng tôi, con vẫn là Vy bé bỏng ngày nào.” Câu nói giản dị ấy khiến Vy chợt thấy mắt mình cay cay. Cô cúi đầu, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.
Bữa tối được dọn ra không cầu kỳ nhưng đầy ắp tình cảm: canh nóng, rau luộc, cơm trắng và những món ăn Vy từng yêu thích. Mỗi lần gắp thức ăn, ông bà đều nhìn cô với ánh mắt trìu mến, nhắc nhở rằng cô không hề xa cách quá lâu – dù thời gian trôi, tình cảm vẫn nguyên vẹn. Vy ngồi lặng, lắng nghe tiếng lóc cóc của đũa trên bát, tiếng cười khẽ khàng, và cảm nhận nhịp tim mình hòa nhịp với nhịp sống êm đềm nơi đây.
Sau bữa tối, cả gia đình quây quần bên lửa bếp lò. Vy ngồi cạnh ông, lắng nghe ông kể lại những câu chuyện cũ, về ngày xưa cô còn bé, về những lần trêu chọc bạn bè, về mùa đông buốt giá mà mọi người vẫn vui vẻ quây quần. Bà cô thì khẽ vuốt tóc Vy, kể những chuyện lặt vặt trong làng, xen lẫn tiếng cười rộn rã. Vy nhận ra rằng, không phải tất cả thứ thuộc về quá khứ đều là ký ức – có những thứ, như tình thương của ông bà, vẫn sống động, vẫn gần gũi, và sưởi ấm tâm hồn cô ngay cả giữa mùa đông lạnh giá.
Đêm buông xuống, Vy đứng bên khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ. Lạnh lẽo ngoài kia, nhưng trong lòng cô ấm áp lạ thường. Cô nhận ra, trở về quê không chỉ là về lại một địa điểm, mà là trở về với chính mình, với những ký ức và tình cảm chân thật nhất. Và ở đây, giữa ông bà, giữa căn nhà cũ, Vy biết rằng hành trình mùa đông này sẽ còn nhiều điều bất ngờ, nhiều niềm vui và cả những xúc cảm chưa từng trải qua.