Đêm hôm đó, Vy và Minh Khang quyết định đi dạo ra cánh đồng ven làng, nơi bầu trời mùa đông mở rộng, phủ đầy sao lấp lánh. Không khí se lạnh nhưng dịu dàng, từng cơn gió nhẹ nhàng vờn qua má, khiến Vy khẽ rùng mình, nhưng lòng lại cảm thấy bình yên lạ thường.
Cả hai đi cạnh nhau, im lặng, chỉ để âm thanh của gió và tiếng bước chân hòa cùng nhịp tim đang dần loạn nhịp. Vy nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt cô như một tấm gương thu nhỏ của những kỷ niệm đẹp mà cô từng có – tuổi thơ, gia đình, bạn bè, và cả những rung động đang nảy nở với Khang.
“Vy…” Khang khẽ gọi, giọng trầm ấm. Vy quay sang nhìn anh, tim bỗng nhói nhẹ. “Anh… không biết từ lúc nào, nhưng anh thấy… khoảng cách giữa mình và Vy đã không còn như trước. Anh… không chỉ coi Vy là bạn nữa.”
Vy ngẩn người, ánh mắt mở to, nhịp tim đập dồn dập. Cô cảm nhận được sự chân thành từ giọng nói, từ ánh mắt anh. Cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc trào dâng trong cô. Bao nhiêu tháng năm, từ những ngày tháng cùng nhau chơi đùa, chia sẻ nỗi sợ hãi và niềm vui, giờ đây tất cả dường như được thừa nhận một cách rõ ràng.
Vy khẽ cười, giọng run run nhưng dịu dàng: “Khang… mình cũng không biết từ khi nào, nhưng trái tim mình dường như đã biết câu trả lời. Mình… cũng không muốn chỉ là bạn nữa.”
Một khoảng lặng chợt bao trùm, nhưng không hề ngột ngạt. Chỉ còn tiếng gió, tiếng côn trùng và ánh sao lấp lánh trên cao. Khang nhẹ nhàng nắm tay Vy, và trong khoảnh khắc ấy, Vy cảm nhận một sự ấm áp trọn vẹn lan tỏa từ bàn tay anh vào trái tim cô.
Cả hai đứng lặng một lúc, nhìn nhau với nụ cười tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Không cần lời nói thêm, tất cả những cảm xúc chưa từng được bộc lộ bây giờ đã tìm được nơi để sống – giữa bầu trời mùa đông, giữa tiếng côn trùng và ánh sáng của những vì sao.
Vy nhớ lại những ngày tháng xa quê, nỗi cô đơn nơi thành phố, những áp lực học tập và công việc… tất cả dường như tan biến. Cô nhận ra rằng, không phải những thành phố rực rỡ hay những món quà vật chất, mà chính những khoảnh khắc chân thật, cùng người thật sự quan trọng bên cạnh, mới là thứ làm trái tim con người ấm áp.
Khang kéo Vy lại gần hơn, giọng trầm ấm: “Mùa đông này, anh chỉ muốn bên Vy. Chúng ta… cùng nhau đi tiếp nhé?”
Vy gật đầu, mắt ánh lên niềm vui rạng rỡ. “Ừ… cùng nhau.”
Cơn gió nhẹ lướt qua, làm tung bay mái tóc Vy, nhưng lần này, cô không còn run rẩy. Lòng cô ấm áp, tràn đầy niềm tin vào mùa đông đang trải dài phía trước – nơi tình bạn đã chuyển mình thành tình yêu, nơi những rung động đầu đời được trọn vẹn và chân thật.
Họ cùng nhau bước đi trên con đường phủ sương, tay trong tay, giữa bầu trời đầy sao, và Vy biết rằng, mùa đông năm nay sẽ không còn lạnh. Bởi cô đã tìm thấy nơi ấm áp nhất – bên người bạn cũ, giờ đã trở thành tình yêu, và bên gia đình cùng những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ.