Sau buổi lửa trại, Vy và Minh Khang rủ nhau đi dạo quanh con đường nhỏ dẫn ra bờ sông. Trời lạnh hơn, gió se nhẹ, nhưng Vy không cảm thấy giá rét. Tim cô vẫn còn đập nhanh vì ánh lửa trại và sự gần gũi vừa trải qua.
Khang đi bên cạnh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, không nói gì. Vy chậm rãi bước theo, rồi cuối cùng, cô mở lời: “Khang… hôm nay thật sự vui, nhưng… có lúc mình cảm thấy sợ. Sợ rằng… mọi thứ sẽ không còn như trước, sợ rẽ nhánh cuộc đời khiến ta xa nhau.”
Khang dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt trầm lắng. “Anh hiểu… chính anh cũng có lúc sợ như vậy. Sợ mất đi Vy, sợ những điều không chắc chắn. Nhưng anh nghĩ… nếu chúng ta không nói ra, không chia sẻ, thì sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra.”
Vy lặng im một lúc, hít thật sâu. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là cuộc trò chuyện về nỗi sợ hãi của tuổi trẻ, mà còn là cơ hội để cô và Khang hiểu nhau hơn, để trái tim mình dần mở ra. “Mình… muốn kể cho Khang nghe về những gì mình từng trải qua, những ước mơ, những điều đã làm mình sợ hãi.” Cô khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Khang gật đầu, khẽ nắm tay cô: “Anh sẽ lắng nghe, Vy à. Không quan trọng chuyện gì, anh chỉ muốn hiểu con người thật của Vy, không che giấu, không sợ hãi.”
Vy kể về những ngày tháng sống ở thành phố, về áp lực học tập, về những mất mát tinh thần mà cô cố giấu trong lòng. Cô kể về nỗi nhớ quê, về khao khát tìm lại sự ấm áp của gia đình và bạn bè. Khang lắng nghe, đôi mắt dịu dàng, thỉnh thoảng nắm chặt tay cô hơn để truyền đi sự an ủi.
Nghe Vy kể xong, Khang cũng mở lòng. Anh kể về những lo lắng khi rời làng, về nỗi nhớ bạn bè cũ, về những mong muốn nhưng chưa dám nói ra. Vy lắng nghe, cảm nhận sự chân thành lan tỏa. Cô nhận ra rằng, không chỉ mình cô từng sợ hãi, mà Khang cũng vậy – và cả hai giờ đây đang tìm đến nhau, không phải bằng lời hứa suông, mà bằng sự hiểu và sẻ chia.
Sau một lúc im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua những tán cây, Vy ngước nhìn Khang, ánh mắt đầy tin tưởng. “Mình thấy nhẹ nhõm hơn khi nói ra… và khi biết Khang cũng cảm thấy như vậy.”
Khang mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Anh cũng vậy. Giờ chúng ta biết, dù có sợ hãi, vẫn có thể cùng nhau bước tiếp. Không ai phải đi một mình nữa.”
Vy cảm nhận trái tim mình rung động, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cơn gió lạnh ngoài trời không còn đáng sợ, vì bên cô, đã có Khang – người không chỉ là bạn cũ, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là người hiểu cô sâu sắc, và là một phần không thể thiếu trong mùa đông năm nay.
Cả hai tiếp tục đi dạo, không còn lời nói quá nhiều, nhưng từng ánh mắt, từng nắm tay, đều truyền đi sự thấu hiểu và kết nối sâu sắc. Vy nhận ra rằng, đôi khi, sự thẳng thắn và chia sẻ chính là thứ sưởi ấm trái tim, hơn bất cứ ngọn lửa nào ngoài kia.
Đêm dần buông, ánh đèn le lói từ những ngôi nhà ven đường phản chiếu trên mặt nước sông tĩnh lặng. Vy mỉm cười, biết rằng mùa đông này, cô không còn sợ hãi hay cô đơn nữa. Giờ đây, cô đã tìm thấy sự ấm áp thật sự – trong gia đình, bạn bè, và trong tình cảm đang nảy nở với Minh Khang.