Sáng hôm đó, khi Mai thức dậy, cô thấy cả thành phố như được phủ một lớp áo trắng tinh khôi. Tuyết rơi nhẹ nhàng, lất phất bay trong không khí, tạo nên khung cảnh mùa đông tuyệt đẹp. Cô không thể kìm nổi nụ cười: mùa đông năm nay thật khác, dường như có gì đó rực rỡ hơn mọi năm.
Ở lớp, không khí hứng khởi lan tỏa. Cả lớp rủ nhau ra sân chơi tuyết. Mai nhìn Nam, tim bỗng rộn ràng. Cậu đã đứng ở cửa lớp, khăn quàng đỏ ấm áp, tay cầm bao găng để đeo cho những người bạn chưa chuẩn bị. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cùng cười.
“Mai, cậu sẵn sàng chưa?” Nam hỏi, giọng vui vẻ nhưng ánh mắt ánh lên sự quan tâm.
“Ừ… mình sẵn sàng!” Mai đáp, cố gắng che giấu sự hồi hộp.
Họ bước ra sân, chân chạm vào lớp tuyết mềm, cảm giác lạnh len qua đôi giày. Ngay lập tức, trò chơi tuyết bắt đầu: ném tuyết, trượt, và chạy nhảy khắp sân. Mai bị một quả tuyết nhẹ văng trúng vai, quay lại, thấy Nam đang cười tinh nghịch. Cô cũng cười, vội ném một quả tuyết trả lại. Chỉ vài giây sau, cả hai đã tham gia một trận “chiến tuyết” vui nhộn, tiếng cười vang khắp sân trường.
Giữa lúc chơi đùa, họ dừng lại bên một gốc cây lớn. Tuyết rơi phủ trắng cành lá, ánh sáng mùa đông phản chiếu lên từng bông tuyết, tạo nên cảnh tượng lung linh. Mai nhìn Nam, thấy mắt cậu ánh lên niềm vui, ấm áp nhưng cũng e thẹn.
Nam hạ thấp người, vung tay nắm một nắm tuyết nhỏ và nhẹ nhàng ném trúng Mai. Cô đỏ mặt, nhưng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, cả hai đứng gần nhau, tim đập nhanh, cảm giác thân thuộc nhưng cũng đầy rung động lan tỏa.
Sau vài phút, họ cùng ngồi xuống băng ghế, hai bàn tay chạm vào nhau khi cùng hốt tuyết để nặn người tuyết. Mai nhận ra rằng, những khoảnh khắc nhỏ bé này – cái nắm tay vô tình, tiếng cười cùng nhau, những cú ném tuyết vụng về – đều làm trái tim cô ấm áp và rộn ràng hơn bao giờ hết.
“Mai, chúng ta nên nặn một người tuyết chung nhé,” Nam đề nghị, ánh mắt lấp lánh.
Mai gật đầu, đôi tay họ cùng nhau tạo hình người tuyết. Họ vừa cười, vừa nói những câu chuyện nhỏ nhặt, cảm giác gần gũi dần hiện lên giữa bầu trời tuyết trắng. Người tuyết đứng đó, như chứng kiến những rung động đầu tiên nhưng chân thành, ngọt ngào của hai người.
Khi tiếng chuông báo tan học vang lên, Mai và Nam nhìn nhau, cùng cười. “Hôm nay thật vui,” Mai nói, giọng ngọt ngào.
“Ừ… mùa đông này thật rực rỡ,” Nam đáp, đôi mắt ánh lên nụ cười e thẹn nhưng ấm áp.
Trên đường về nhà, tuyết vẫn rơi, nhưng Mai không còn cảm thấy lạnh. Trong tim cô, mùa đông năm nay đã trở nên khác biệt – không chỉ bởi tuyết trắng, mà còn bởi những rung động đầu tiên, những khoảnh khắc chân thành và ngọt ngào bên Nam. Cô biết rằng, mùa đông rực rỡ này chính là khởi đầu cho một câu chuyện đẹp, một tình bạn – và có thể là một tình yêu – sẽ nảy nở từ những điều giản dị nhất.