mùa đông rực rỡ

Chương 9: Trò chuyện bên lửa sưởi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi tối cuối tuần, lớp Mai tổ chức buổi học nhóm tại phòng sinh hoạt chung của trường. Không khí bên ngoài lạnh buốt, nhưng bên trong phòng, lửa sưởi thắp sáng một góc nhỏ, tạo ra ánh sáng vàng dịu dàng. Mai ngồi bên cửa sổ, ôm tập vở và nhìn ánh lửa nhảy múa, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay cậu bạn cùng bàn – Nam – đang ngồi gần cô.

Nam đặt cuốn sách xuống, quay sang Mai: “Cậu có muốn mình kể chuyện không? Giữa lửa sưởi mà nghe thì thú vị lắm.”

Mai hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Ừ… mình muốn nghe.”

Nam bắt đầu kể về những kỷ niệm mùa đông từ lúc còn nhỏ, về những trò nghịch ngợm, những buổi chơi tuyết, những chiếc bánh nóng hổi mà mẹ cậu nướng trong bếp. Mai lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng cười khẽ, và rồi cô cũng bắt đầu kể về tuổi thơ của mình – những ngày đông lạnh, những lần trốn trong chăn đọc sách, hay những buổi chiều cùng bạn bè nô đùa ngoài sân.

Không gian trở nên yên tĩnh hơn. Chỉ có tiếng lửa lách tách, tiếng cười nhỏ, và cảm giác ấm áp len lỏi giữa họ. Mai nhận ra rằng, lần đầu tiên cô kể nhiều về bản thân mà không cảm thấy e ngại hay lo lắng. Bên Nam, mọi thứ trở nên dễ dàng, tự nhiên và thoải mái đến lạ thường.

“Mai, cậu có biết không? Mình thích cách cậu kể chuyện. Nó… làm mình cảm thấy gần gũi hơn,” Nam nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Mai đỏ mặt, cúi đầu: “Mình cũng… thích nghe cậu kể chuyện. Nó… vui và ấm áp.”

Khoảnh khắc ấy, không cần lời nào nữa. Chỉ là ánh mắt, nụ cười e thẹn nhưng chân thành, và không gian ấm áp của lửa sưởi, khiến cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết đang hình thành. Mùa đông bên ngoài có thể lạnh, nhưng trong phòng nhỏ, giữa tiếng cười và câu chuyện, họ tìm thấy sự ấm áp từ nhau.

Thỉnh thoảng, Mai đưa mắt nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Nam. Cô nhận ra rằng, mùa đông này không chỉ mang đến giá rét, mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào và rung động đầu đời. Nhìn Nam, cô cảm nhận sự chân thành, quan tâm và dịu dàng – thứ cảm giác khiến tim cô loạn nhịp và ấm áp cùng lúc.

Khi buổi học nhóm kết thúc, Nam đứng lên, kéo áo khoác. “Mai, về nhà cẩn thận nhé. Trời lạnh lắm.”

Mai mỉm cười, lòng tràn ngập hạnh phúc: “Ừ… cậu cũng vậy.”

Trên đường về nhà, Mai bước đi chậm rãi, lòng đầy suy nghĩ. Mỗi câu chuyện, mỗi khoảnh khắc hôm nay đều như ánh sáng ấm áp chiếu vào mùa đông lạnh lẽo của cô. Cô biết rằng, bên Nam, mùa đông này sẽ không còn cô đơn, mà rực rỡ với những rung động đầu tiên, những tiếng cười chân thành và những giây phút yên bình quý giá.

Và Mai tự nhủ: mùa đông này, những ngày giá rét không còn đáng sợ nữa – vì cô đã tìm thấy một trái tim ấm áp, sưởi ấm cho riêng mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×