mùa đông rực rỡ

Chương 2: Ngồi cùng bàn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Mai bước vào lớp với một chút hồi hộp. Cái lạnh mùa đông vẫn còn vương trên mái tóc và bờ vai cô, nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác háo hức kỳ lạ. Ngay khi nhìn thấy bàn trống ngày hôm qua, cô nhẹ nhàng đi tới và đặt cặp sách xuống. Bên cạnh, Nam đã ngồi sẵn, đang xếp ngăn kéo bút một cách cẩn thận.

“Chào Mai,” Nam cười, giọng thân thiện như nắng len qua cửa sổ.

“Chào Nam,” Mai đáp lại, tim đập nhanh nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Ban đầu, không khí giữa hai người khá im lặng. Mai ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ, nơi những chiếc lá cuối mùa lặng lẽ rơi. Nam khẽ cười, mở sách ra và nhìn cô, như muốn tìm một câu chuyện để bắt đầu.

“Cậu có muốn mượn bút của mình không? Hôm nay có bài tập toán hơi dài,” Nam nói, giọng nhẹ nhàng.

Mai ngạc nhiên, rồi lắc đầu: “Không sao đâu, mình đã mang đủ.” Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm từ một người bạn cùng lớp, nhẹ nhàng mà chân thành.

Giờ học bắt đầu, giáo viên gọi họ làm việc nhóm. Mai và Nam ngồi gần nhau hơn, bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Họ chia sẻ về sở thích: Mai nói về những cuốn sách cô yêu thích, về những câu chuyện cô từng viết; Nam kể về những trận bóng đá cuối tuần, về những thói quen nhỏ khiến Mai cười khúc khích.

Có một khoảnh khắc, Mai vô tình làm rơi một chiếc bút xuống sàn. Nam nhanh chóng nhặt lên, đôi tay chạm nhẹ vào tay cô. Mai lặng người, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt ấm áp ấy, cảm giác rung động đầu tiên len lỏi trong tim.

Ngoài cửa sổ, gió mùa đông thổi qua, mang theo hương lạnh của sương sớm. Nhưng trong bàn học nhỏ, giữa hai người, lại là một không gian ấm áp, nơi những câu chuyện vụng về, những nụ cười e thẹn bắt đầu gieo mầm cho một tình bạn đặc biệt.

Buổi học kết thúc, Nam quay sang Mai: “Mai, hôm nay chúng ta ngồi cùng bàn, cậu có thấy thoải mái không?”

Mai đỏ mặt, gật đầu: “Ừ… rất vui.”

Trên đường ra sân trường, cả hai cùng đi bộ, nhịp chân hòa nhịp nhau một cách tự nhiên. Họ nói chuyện về những điều nhỏ nhặt: thời tiết lạnh, món ăn trưa hôm qua, cả những dự định cuối tuần. Mỗi câu chuyện như một sợi dây vô hình kéo họ gần nhau hơn, tạo nên cảm giác quen thuộc dù mới chỉ gặp nhau vài ngày.

Khi Mai quay về nhà, cô đặt cặp sách xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ phòng mình. Bầu trời xám xịt, nhưng trong lòng cô, một niềm vui nhỏ nhoi rực rỡ hơn cả nắng mùa đông. Cô nghĩ về Nam, về những câu chuyện hôm nay, và về cảm giác ấm áp mà cô chưa từng cảm nhận trước đây.

Mai biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày đến lớp sẽ không chỉ là học hành. Nó còn là những phút giây chờ đợi, những khoảnh khắc vụng về nhưng đáng yêu, và những rung động đầu đời mà cô không muốn đánh mất.

Và thế là, ngồi cùng bàn – điều tưởng chừng đơn giản – lại trở thành khởi đầu cho một mùa đông rực rỡ, nơi tình bạn, niềm vui và những cảm xúc ngọt ngào bắt đầu nảy mầm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×