Ngày hôm đó, tiết văn bắt đầu với một cảm giác đặc biệt. Không khí trong lớp vẫn giữ chút lạnh se, nhưng Mai lại thấy tim mình ấm áp khi nhìn thấy Nam cười nhẹ từ đầu bàn. Giáo viên đặt một đề bài ngắn: “Hãy viết về một kỷ niệm mùa đông mà em không bao giờ quên.”
Mai nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết nhỏ đang lất phất rơi. Những ký ức về tuổi thơ ùa về: những ngày chơi trốn tìm với bạn bè, những lần cùng mẹ nướng bánh trong bếp, và những buổi tối ngồi bên lò sưởi đọc sách. Cô cầm bút, để cảm xúc tuôn trào trên trang giấy.
Những dòng chữ của Mai chậm rãi nhưng đầy hình ảnh. Mỗi câu, mỗi đoạn đều như một bức tranh sống động về mùa đông – lạnh nhưng chan chứa tình cảm, cô đơn nhưng ấm áp. Khi cô viết xong, hơi thở vẫn còn dồn dập, trái tim rộn ràng vì niềm vui lạ thường khi được bộc lộ suy nghĩ của mình.
Nam, ngồi cạnh, nhìn qua vai cô với ánh mắt chăm chú. Khi đọc lướt những câu chữ của Mai, cậu không giấu được sự ngạc nhiên. “Cậu… viết hay quá,” Nam thốt lên, giọng nói thấp và thật lòng.
Mai đỏ mặt, cúi đầu, cười khẽ. “Cũng… bình thường thôi mà.” Cô không dám nhìn thẳng vào Nam, sợ ánh mắt ấy làm tim mình loạn nhịp.
“Không đâu, thực sự rất hay. Mình chưa từng thấy ai viết về mùa đông mà vừa sống động vừa ấm áp đến vậy,” Nam nói tiếp, nụ cười vẫn còn đó, ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.
Tiết học trôi qua, nhưng Mai vẫn cảm thấy tim mình rộn ràng. Những lời khen của Nam không chỉ là một lời động viên, mà còn là sợi dây kéo cô gần cậu hơn. Cô tự nhủ: “Có lẽ, mùa đông này không chỉ lạnh, mà còn có những điều thật đẹp đang chờ mình.”
Sau giờ học, Nam đến bàn Mai, đưa tay chỉ vài chỗ trong bài viết: “Nếu cậu muốn, mình có thể giúp cậu chỉnh chút câu chữ, để bài viết thêm mượt mà hơn.”
Mai hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Ừ… cảm ơn cậu.”
Họ cùng ngồi lại, chỉnh sửa bài viết, trao đổi ý tưởng. Không gian nhỏ bé quanh bàn học bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Tiếng cười nhẹ, những ánh mắt trao nhau, những câu chuyện nhỏ về văn chương và cuộc sống – tất cả hòa quyện tạo nên một khoảnh khắc đặc biệt, khiến Mai quên cả thời gian.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cả hai cùng thu dọn sách vở. Mai cảm thấy một niềm vui lạ thường len lỏi trong tim. Đây không chỉ là một buổi học văn bình thường – đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng, bên cạnh việc học, cô còn có thể tìm thấy niềm vui và sự kết nối từ những điều tưởng chừng đơn giản: một bài viết, một lời khen, một ánh mắt quan tâm.
Trên đường về, Mai cầm bài viết trên tay, lòng ngập tràn hứng khởi. Cô biết rằng mùa đông này sẽ còn nhiều khoảnh khắc đẹp, và Nam – cậu bạn cùng bàn – chính là người khiến mọi thứ trở nên rực rỡ hơn giữa cái lạnh se sắt.