mùa hạ chỉ có chúng ta

Chương 2: Học đường và những ước hẹn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè trôi qua, nhường chỗ cho một mùa thu nhẹ nhàng và se lạnh. Những cơn gió đầu tiên của tháng chín thổi qua, mang theo mùi sách vở mới, mùi mực và cả mùi lá bàng vàng khẽ rơi trước sân trường. Lâm An Nhiên kéo ba lô lên vai, bước chân nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhưng đầy hứng khởi. Hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp sáu – một bước ngoặt quan trọng, đánh dấu sự trưởng thành chập chững từ tuổi thơ sang học sinh cấp hai.

Cô bé nhanh chóng nhận ra khuôn mặt cũ kỹ trong đám học sinh xôn xao – Hàn Thiên Tường vẫn như mọi khi, tóc nâu rối bù, đôi mắt sáng tràn đầy tinh nghịch, nụ cười vẫn hiển hiện như ánh nắng sớm. Chỉ cần nhìn thấy nhau, cả hai đều cảm nhận được một niềm vui nho nhỏ, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt trao nhau là đủ.

“An Nhiên!” Hàn Thiên Tường gọi to, giọng vang qua sân trường. Cậu lao về phía cô, đôi chân vung vẩy như muốn vượt qua mọi khoảng cách.

An Nhiên cười, chạy lại chạm tay vào vai cậu, vừa chạm là trượt đi vì hai đứa đều vội vàng, rồi cùng ngã lăn trên thảm cỏ còn ướt sương mai. Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa sân trường, hòa cùng tiếng gọi của các bạn khác, tạo nên một buổi sáng sôi động nhưng vẫn ấm áp đến lạ thường.

Lên cấp hai, mọi thứ dường như rộng lớn hơn, phức tạp hơn, nhưng đối với An Nhiên và Thiên Tường, điều đó chỉ làm tình bạn giữa họ thêm bền chặt. Những trò chơi tuổi thơ dần được thay bằng những cuộc phiêu lưu nhỏ trong sân trường – cùng nhau chạy đến thư viện để mượn sách, cùng nhau tranh cãi về bài tập toán hóc búa, và cùng nhau trốn giờ học để ngồi dưới gốc cây bàng già nhổ cỏ dại hay quan sát bầy chim.

Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, ánh sáng vàng vọt chiếu vào sân trường, Thiên Tường nắm lấy tay An Nhiên, kéo cô ra khỏi đám bạn đang ồn ào.

“An Nhiên… mình hứa, dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau nhé.”

An Nhiên nhìn cậu, đôi mắt long lanh như muốn thốt ra nghìn lời nhưng chỉ mỉm cười. “Mình cũng hứa. Mãi là chiến binh nhí của nhau.”

Hai đứa trẻ nắm tay nhau, cúi đầu, tim đập nhanh. Với những người xung quanh, có lẽ chỉ là hành động bình thường của những đứa trẻ lên cấp hai, nhưng với An Nhiên và Thiên Tường, đó là lời hứa đầu tiên – một lời hứa thật sự, ngây thơ nhưng vô cùng quý giá, như sợi dây vô hình buộc hai trái tim lại với nhau.

Nhưng đời sống học đường không chỉ có niềm vui, mà còn chứa đựng những thử thách nhỏ bé, đủ để hai người cảm nhận được sự ghen tuông đầu tiên. Trong lớp, xuất hiện những cô bạn mới, luôn cười nói, xinh xắn và dễ thương. Một trong số đó là Vân Khê, cô bé cùng lớp, có đôi mắt sáng và mái tóc bồng bềnh. Cô luôn tìm cách gần gũi với Hàn Thiên Tường, cùng bàn, cùng làm bài tập, thậm chí còn khoe cậu những câu chuyện hài hước trong ngày.

Thiên Tường ban đầu chỉ cười vui vẻ, nhưng dần dần, mỗi lần Vân Khê chạm vào tay cậu, hay cùng cậu chia sẻ bánh kẹo, trái tim cậu lại nhói lên một cảm giác khó chịu mà cậu chưa từng trải qua. Cậu quay sang nhìn An Nhiên, đôi mắt thoáng chút lo lắng.

An Nhiên nhận ra ngay sự khác lạ trong cậu bạn thân. Cô chẳng hiểu tại sao cậu lại cau mày, lại nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng bản năng bảo vệ trỗi dậy. “Thiên Tường… đừng ghen mà. Chỉ là bạn học thôi mà.” Cô nháy mắt, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng lạ thường.

Thiên Tường lặng lẽ nhìn cô, rồi gật đầu. Nhưng gương mặt cậu vẫn không giấu được chút bối rối. Đó là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được cảm giác muốn độc chiếm – muốn người bạn thanh mai trúc mã này chỉ thuộc về mình, không chia sẻ với ai khác.

Ngoài sân trường, bầu trời xanh trong vắt, những cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc, mang theo mùi lá khô và đất ẩm. Hai đứa trẻ cùng nhau đi qua sân thể dục, ngắm nhìn những bóng cây dài dần theo nắng. Chúng dừng lại dưới gốc cây bàng già, nơi từng ghi dấu những trò chơi tuổi thơ, và ngồi xuống, nhìn nhau cười.

“Thiên Tường… mình không muốn mất cậu đâu,” An Nhiên nói khẽ, như tự nhủ mình cũng như muốn trấn an cậu.

Thiên Tường nắm chặt tay cô, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy. “An Nhiên… mình cũng vậy. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu, không ai có thể tách chúng ta ra đâu.”

Những lời hứa đó, trong lòng họ, không chỉ là lời nói suông, mà là một cam kết vô hình – cam kết rằng dù học đường có thay đổi, dù bạn bè mới xuất hiện, dù thử thách đến, họ sẽ không rời xa nhau.

Họ cùng nhau đi học, đi về, chia sẻ mọi niềm vui, mọi nỗi buồn. Mỗi ngày đều trôi qua với những tiếng cười, những trò đùa, những bức tranh vẽ nguệch ngoạc trong vở, những bữa trưa cùng nhau dưới bóng cây. Tình bạn của họ không chỉ bền chặt mà còn bắt đầu nảy sinh một thứ gì đó tinh tế hơn – một cảm giác đặc biệt, khó gọi tên, khiến hai trái tim rung động mỗi khi bên nhau.

Một lần, khi đang chơi đùa ngoài sân, An Nhiên nhìn thấy Thiên Tường chăm chú quan sát Vân Khê cười nói cùng các bạn khác. Tim cô đập nhanh, một chút lo lắng xen lẫn tò mò. Cô không hiểu vì sao cậu lại quan tâm nhiều như vậy, nhưng cũng cảm thấy một niềm vui lạ thường. Cô dần nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ là bạn bè thông thường, mà là một thứ tình cảm đặc biệt, dù còn nhỏ bé và non nớt.

Những buổi chiều thu dần trôi qua, những cơn gió nhẹ thổi qua sân trường, mang theo hương sách vở mới, hương hoa cỏ, và cả âm thanh tiếng cười của hai đứa trẻ. An Nhiên và Thiên Tường ngồi dưới gốc cây bàng già, tay nắm tay, mắt nhìn nhau mà không cần lời. Họ hiểu nhau, chia sẻ cùng nhau mọi niềm vui, nỗi buồn, và cả những bí mật thầm kín.

Trong lòng hai đứa trẻ, mùa thu này không chỉ là những ngày đến trường, bài tập và trò chơi mới, mà còn là thời gian họ nhận ra rằng tình bạn có thể trở thành điều quý giá nhất. Và dù xuất hiện những cô bạn, cậu bạn mới, dù trái tim Thiên Tường bắt đầu cảm thấy ghen, họ vẫn quyết tâm giữ lấy lời hứa: luôn bên nhau, mãi mãi là chiến binh nhí của nhau.

Cảnh hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả sân trường bằng màu cam ấm, gió thổi qua mái tóc và những trang sách. An Nhiên và Thiên Tường đứng dậy, bước về nhà, vai kề vai, cười khúc khích như những đứa trẻ chưa bao giờ lớn. Dưới bóng cây bàng già, nơi từng chứng kiến trò chơi tuổi thơ, họ đã trao nhau một lời hứa không lời nhưng sâu sắc, rằng dù thời gian có trôi đi, dù những con người mới xuất hiện, họ vẫn sẽ đi bên cạnh nhau, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tuổi thơ – một câu chuyện sẽ dẫn lối cho những mùa hè, mùa thu, và cả những năm tháng trưởng thành sau này.

Và khi ánh hoàng hôn cuối cùng tắt dần, nhường chỗ cho những ánh đèn vàng rực rỡ từ các cửa sổ, An Nhiên và Thiên Tường vẫn nắm tay nhau, bước đi giữa con đường nhỏ, nơi mà mỗi viên đá, mỗi hàng cây, đều ghi dấu một phần tuổi thơ, một phần trái tim họ. Gió thu thổi nhẹ qua, mang theo hương hoa cỏ, mang theo tiếng cười, và mang theo lời hứa ngây thơ nhưng vững chắc: luôn bên nhau, không ai có thể tách rời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×