Mùa thu trôi dần, lá vàng bắt đầu rơi rụng trên sân trường, tạo nên những tấm thảm mỏng màu nâu nhạt. Những cơn gió se lạnh len lỏi qua kẽ tay, cuốn theo mùi lá khô và đất ẩm, nhắc nhở rằng mùa hè đã qua, nhường chỗ cho một nhịp sống mới đầy ắp bài vở và những câu chuyện học đường.
Lâm An Nhiên bước vào lớp sáu với tâm trạng háo hức xen lẫn chút lo lắng. Cô vẫn giữ thói quen cũ: để ý đến Hàn Thiên Tường đầu tiên khi bước vào lớp. Cậu ngồi trên bàn đầu, lưng thẳng, tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù ánh sáng chiếu vào, đôi mắt đen ấy vẫn sáng long lanh, ánh nhìn tinh nghịch nhưng có lúc lại chất chứa một điều gì sâu xa, khiến An Nhiên tự dưng cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Ngày hôm đó, trường tổ chức một cuộc thi vẽ tranh về chủ đề “Mùa thu trong mắt em”. Cả lớp sáu A rộn ràng chuẩn bị giấy, màu, bút chì. An Nhiên hăng hái chọn một chỗ cạnh cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên tóc cô, khiến màu nâu đen của mái tóc thêm phần óng mượt. Hàn Thiên Tường ngồi cạnh, cánh tay vô thức chạm vào tay cô khi lấy màu, khiến An Nhiên giật mình.
“Cẩn thận kẻo lem màu đấy, An Nhiên,” cậu nhắc, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự quan tâm.
An Nhiên khẽ gật đầu, mặt hơi đỏ. Cô tự hỏi tại sao chỉ một câu nói đơn giản mà tim mình lại nhảy loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng, trái tim mình không còn chỉ rung động vì niềm vui tuổi thơ hay sự gắn kết bạn bè nữa, mà còn vì Hàn Thiên Tường – người bạn thân lâu năm, người từng nắm tay cô dưới gốc cây bàng già, giờ đây khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng cọ vẽ và những tiếng xôn xao nhỏ. Hàn Thiên Tường chăm chú vẽ, nhưng đôi mắt cậu lại thường xuyên liếc sang An Nhiên, dường như muốn nhìn cô làm việc, muốn chứng kiến từng nét bút, từng biểu cảm nhỏ. An Nhiên nhận ra điều đó, trái tim lại một lần nữa nhói lên. Cô không hiểu tại sao cảm giác này lại mạnh mẽ đến vậy, nhưng cô biết, cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới nhỏ bé của cô.
Trong giờ ra chơi, hai đứa trẻ chạy ra sân trường, nơi những tán cây bàng già rì rào. Hàn Thiên Tường nắm tay An Nhiên, kéo cô chạy quanh sân, cười khúc khích như những đứa trẻ lên cấp hai vẫn hay làm. Gió thổi bay mái tóc dài của cô, chạm vào má, và cô bất giác khép mắt, tận hưởng khoảnh khắc ấy. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đến tim, khiến An Nhiên nhận ra rằng cô chưa bao giờ muốn rời xa Hàn Thiên Tường.
Một sự kiện nhỏ xảy ra vào buổi chiều hôm đó – trận đá cầu giữa hai lớp. Hàn Thiên Tường tình cờ vấp phải một viên sỏi, suýt ngã. An Nhiên lao tới, nắm tay cậu, kéo cậu đứng dậy kịp thời. Hai bàn tay chạm nhau, cảm giác như một dòng điện nhỏ chạy qua cơ thể cô. Cô nhìn vào đôi mắt đen tròn ấy, thấy cậu cười, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và niềm vui.
“Cảm ơn, An Nhiên,” cậu nói, giọng nhẹ nhưng đủ để vang vọng trong lòng cô.
Tim An Nhiên đập mạnh. Lần đầu tiên cô nhận ra một điều: những cử chỉ đơn giản, những ánh mắt vô thức của Hàn Thiên Tường đều có thể làm cô rung động. Cô cố gắng giấu đi, nhưng sự thật là trái tim cô đã bắt đầu thay đổi – từ một tình bạn thuần khiết, giờ đây dần chuyển hóa thành một thứ tình cảm mới, khó gọi tên nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Buổi chiều trôi qua, lớp học dần vãn, ánh nắng vàng dịu dần nhường chỗ cho những dải sáng cam nhạt của hoàng hôn. Hàn Thiên Tường và An Nhiên cùng nhau đi bộ về nhà. Cả hai im lặng, nhưng không phải im lặng khó chịu, mà là im lặng hòa hợp, nơi chỉ có hai người tồn tại.
“Kỳ này chúng ta thi vẽ, cậu có muốn mình cùng cậu không?” An Nhiên bỗng hỏi, giọng nhỏ nhẹ, như muốn thử phản ứng của cậu.
Thiên Tường nhìn cô, đôi mắt sáng lên. “Ừ, tất nhiên rồi. Mình muốn thấy bức tranh của cậu, An Nhiên. Mình luôn thích nhìn cậu vẽ mà.”
Câu nói bình thường nhưng lại khiến An Nhiên đỏ mặt, cảm giác tim đập nhanh hơn. Cô nhận ra rằng mình đã bắt đầu để tâm quá nhiều đến Hàn Thiên Tường, để ý từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt cậu dành cho mình. Và cô biết, đó chính là dấu hiệu đầu tiên của tình cảm – cơn gió đầu tiên, nhẹ nhàng nhưng đủ để khuấy động cả trái tim.
Ngày hôm sau, khi đi học, An Nhiên quan sát Hàn Thiên Tường từ xa. Cậu vẫn như mọi khi, vui vẻ, hài hước, nhưng đôi mắt vẫn lén lút quan sát cô. Cô tự hỏi liệu cậu có nhận ra cảm giác của mình không. Một phần trong cô muốn thổ lộ, nhưng một phần khác lại sợ rằng tình bạn sẽ bị phá vỡ nếu cô nói ra.
Cậu lại làm một điều vô thức khiến cô nhận ra nhiều hơn – khi cô vấp phải cặp sách, cậu lao tới, nắm tay cô kéo lên, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Khi hai đứa đi ngang qua nhóm bạn cùng lớp, cậu vô thức đặt tay lên lưng cô, như muốn bảo vệ. Những hành động nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng bình thường, lại khiến An Nhiên nhận ra tình cảm của mình đang lớn dần, sâu dần.
Một buổi tối, khi cô ngồi trên ban công nhìn ra phố nhỏ, ánh đèn vàng từ cửa sổ nhà đối diện rọi vào mắt, cô nhớ lại tất cả khoảnh khắc hôm nay. Từ tiếng cười, ánh mắt, bàn tay nắm chặt, đến những lời nói giản đơn nhưng ấm áp. Mỗi chi tiết đều khắc sâu vào tim cô. An Nhiên tự nhủ, cơn gió đầu tiên của tình cảm đã đến, nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để thay đổi cả thế giới nhỏ bé của cô.
Tối đó, cô lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, vẽ lại cảnh chiều hôm nay – Hàn Thiên Tường kéo tay cô dưới ánh hoàng hôn, cười khúc khích, mái tóc bay trong gió. Cô không dám viết tên cậu, chỉ vẽ hình ảnh cậu, nét vẽ run run, nhưng tràn đầy cảm xúc. Trái tim cô nhói lên mỗi khi nhìn lại bức tranh, và cô nhận ra rằng mình đã yêu, dù chưa dám thừa nhận với chính bản thân.
Những ngày tiếp theo, An Nhiên quan sát Hàn Thiên Tường kỹ hơn. Cậu cười, cậu nói, cậu nhìn cô – tất cả đều trở thành tâm điểm chú ý của cô. Cô phát hiện ra rằng trái tim cô nhạy cảm với mọi hành động nhỏ nhặt của cậu. Một ánh mắt trìu mến, một nụ cười vô thức, một cái chạm nhẹ – tất cả đều khiến tim cô loạn nhịp.
Hàn Thiên Tường cũng không nhận ra rằng những hành động vô thức của mình đang tiết lộ nhiều hơn mình nghĩ. Cậu không biết rằng, mỗi lần nắm tay An Nhiên, mỗi lần vô tình đặt tay lên lưng cô, đều khiến cô bé cảm nhận được một thứ tình cảm mới mẻ – một cơn gió nhẹ đầu tiên, mang theo hương vị của tình yêu ngây thơ, trong trẻo và sâu sắc.
Mùa thu trôi qua, lá vàng rơi đầy sân trường, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào lớp học, nơi hai đứa trẻ vẫn cùng nhau học tập, cùng nhau cười đùa. Trong tim An Nhiên, cơn gió đầu tiên ấy vẫn thổi nhẹ, không rầm rộ, nhưng đủ để làm trái tim cô bé biết rung động, biết chờ đợi, và biết rằng Hàn Thiên Tường sẽ mãi là người đặc biệt nhất trong đời cô – người bạn thân, chiến binh nhí, và bây giờ là người khiến cô nhận ra cảm giác đầu tiên gọi là tình yêu.
Và khi đêm buông xuống, ánh trăng vắt qua tán cây bàng già, An Nhiên khẽ mỉm cười. Cô biết, cơn gió này sẽ còn theo cô qua nhiều mùa thu, nhiều mùa hè, và sẽ dẫn dắt cô bước vào những cảm xúc mới mẻ, đẹp đẽ nhưng cũng đầy thử thách phía trước.