mùa hạ không quay lại

Chương 1: Ngày đầu tiên ở trường mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cố Minh Tâm bước ra khỏi chiếc taxi màu đen bóng loáng, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trước mắt cô là cổng trường trung học danh tiếng Học viện Phổ Thông Thượng Hải, nơi mà chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ làm bao học sinh phải kiêu hãnh hay run sợ. Cổng trường được xây bằng gạch đỏ cổ điển, phía trên khắc dòng chữ bằng vàng rực rỡ: “Học viện Phổ Thông Thượng Hải – Nơi khởi đầu của những thiên tài tương lai.” Minh Tâm hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Ngày đầu tiên đến một môi trường mới luôn khiến cô vừa háo hức vừa lo lắng, nhưng hôm nay, mức độ lo lắng có phần vượt ngoài tưởng tượng.

Bước qua cánh cổng nặng nề, Minh Tâm cảm nhận ngay không khí khác biệt. Sân trường rộng lớn, sạch sẽ và được bố trí rất khoa học. Những hàng cây phượng vĩ cao vút rợp bóng mát, những tòa nhà học tập khang trang với cửa kính sáng loáng phản chiếu ánh nắng buổi sáng, và xa xa là sân thể thao với vài nhóm học sinh đang tập bóng rổ. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi, xen lẫn những tiếng dép va vào nền xi măng, tất cả tạo nên một bức tranh sinh động của một ngày học bình thường mà cũng đầy áp lực.

Minh Tâm nắm chặt cặp sách, bước tới phòng quản lý học sinh để nhận lớp mới. Cô chưa từng tưởng tượng rằng việc tìm lớp và làm quen môi trường mới lại căng thẳng đến vậy. Trên tấm bảng lớn bên ngoài phòng quản lý, những dòng chữ in đậm liệt kê danh sách các lớp, và cuối cùng, cô cũng tìm thấy tên mình: Lớp 10A3. Hơi thở cô chùng lại. “Mình sẽ phải học cùng những người này sao? Mình có thể hòa nhập nổi không?” – cô tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Khi cô bước vào lớp, không khí yên lặng ngay lập tức bao trùm. Những ánh mắt tò mò hướng về phía cô, và cảm giác như hàng chục con dao nhìn thấu cả tâm can khiến Minh Tâm hơi lúng túng. Cô khẽ cúi đầu chào thầy giáo và đi về chỗ ngồi cuối lớp, gần cửa sổ. Nhìn ra ngoài, cô thấy sân trường rộng mênh mông, các bạn học sinh khác đang tấp nập di chuyển. Một phần cô muốn chạy ra ngoài hít thở không khí tự do, nhưng phần khác lại muốn ở lại để chứng minh bản thân.

Ngay khi cô vừa đặt cặp xuống ghế, cánh cửa lớp bật mở một cách bất ngờ. Một làn gió lạnh lướt qua, và bước chân của anh ấy xuất hiện, chậm rãi nhưng đầy uy nghi. Hàn Dương – cái tên đã vang lên trong mọi câu chuyện về những học sinh xuất sắc, lạnh lùng và nổi tiếng nhất trường. Anh đứng ở cửa, ánh mắt hướng về phía lớp, và mọi người dường như đều im lặng khi anh bước vào.

Minh Tâm nhìn anh, trái tim bỗng nhiên đập nhanh. Hàn Dương cao, khuôn mặt điển trai sắc sảo, đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Anh không hề cười, cũng không nói gì, chỉ đứng đó với vẻ lạnh lùng và kiêu hãnh khiến ai cũng phải ngước nhìn. Ánh mắt anh lướt qua cô như một cơn gió, và Minh Tâm cảm giác như bị đóng băng trong khoảnh khắc đó. Tim cô đập loạn nhịp, nhưng cô không hiểu tại sao chỉ với một ánh nhìn, cảm giác vừa sợ vừa tò mò lại trỗi dậy mãnh liệt đến vậy.

Hàn Dương bước tới bàn giáo viên, đặt cặp xuống và quay đầu nhìn quanh lớp một lượt. Mọi ánh mắt đều dõi theo anh, và Minh Tâm nhận ra rằng không chỉ cô cảm thấy ấn tượng; dường như cả lớp đều bị hút vào sự hiện diện của anh. Cô thầm nhủ: “Anh ta… lạnh quá. Có lẽ mình sẽ không bao giờ dám bắt chuyện đâu.” Nhưng bên trong, một phần khác lại tự nhủ rằng, chỉ cần nhìn anh vài lần nữa thôi, cô sẽ quen dần.

Thầy giáo hôm nay là Thầy Lâm, một người đàn ông trung niên, nghiêm khắc nhưng dễ gần. Ông tiến tới giữa lớp, gõ nhẹ vào bàn:

Chào mừng các em đến với năm học mới. Hôm nay, chúng ta có một học sinh chuyển trường, xin giới thiệu: Cố Minh Tâm.

Một tràng pháo tay nhỏ vang lên. Minh Tâm cúi đầu cảm ơn, má hơi ửng hồng. Ngồi xuống ghế, cô cố gắng quan sát xung quanh. Một vài bạn nữ cười nhỏ, thì thầm bàn tán, trong khi một số bạn nam thì ánh mắt tò mò nhưng dè chừng. Minh Tâm tự nhủ phải thật bình tĩnh, không được làm gì quá lộ liễu.

Trong lúc lớp bắt đầu ổn định, Hàn Dương ngồi xuống bàn gần cửa sổ, ngay phía trước cô. Cô lén nhìn, và thấy anh mở cặp ra, lấy sách vở ra một cách gọn gàng và có trật tự. Những cử chỉ của anh vừa tự nhiên vừa đầy phong thái, khiến Minh Tâm không thể rời mắt. Anh ấy không nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng khí chất đó lại khiến mọi người tự động tránh ra, để anh có một khoảng không gian riêng.

Tiết học bắt đầu, thầy Lâm phát đề tài buổi học hôm nay: Tìm hiểu văn học Trung Quốc cổ điển. Minh Tâm hít một hơi sâu, mở sách ra và cố gắng tập trung. Nhưng hình ảnh Hàn Dương trước mắt khiến cô không thể hoàn toàn tập trung. Cô bắt gặp ánh mắt anh vô tình liếc sang, và lần đầu tiên, họ giao nhau ánh nhìn. Một cảm giác khó tả trỗi dậy trong lòng cô: vừa lo sợ, vừa tò mò, vừa bị thu hút.

Tiết học trôi qua khá nhanh. Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi, Minh Tâm đứng lên, cảm giác chân tay hơi run. Cô lẳng lặng di chuyển ra ngoài hành lang, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Sân trường nhộn nhịp, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng bước chân. Minh Tâm cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương học thuật rộng lớn, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một luồng năng lượng mới – nơi mà cô có thể trưởng thành và khám phá bản thân.

Ra khỏi lớp, Minh Tâm tình cờ va phải một bạn học nam cùng lớp. Cô vội xin lỗi, nhưng bạn đó chỉ nhếch mép cười, quay đi mà không để ý. Trong khoảnh khắc đó, Minh Tâm nhìn thấy Hàn Dương đứng xa, quan sát cô từ một khoảng cách không gần mà cũng không quá xa. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt thăm dò nhưng lạnh lùng. Minh Tâm cảm giác tim mình nhói một cái, không hiểu vì sao.

Trong ngày đầu tiên, cô gặp nhiều bạn mới, quen một vài gương mặt thân thiện và cũng đã nhận ra rằng, ở ngôi trường này, chỉ sự xuất sắc thôi là chưa đủ; cô cần học cách hòa nhập, học cách kiên cường, và quan trọng nhất, học cách giữ vững bản thân giữa những áp lực vô hình. Nhưng hình ảnh Hàn Dương luôn hiện hữu trong tâm trí cô, như một dấu ấn không thể xóa.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Minh Tâm lặng lẽ bước ra cổng trường. Cô quay đầu nhìn lại lần cuối, thấy Hàn Dương đứng dựa vào bức tường phía xa, ánh mắt vẫn dõi theo lớp học, lạnh lùng nhưng lại khiến cô không thể rời mắt. Cô thầm nghĩ: “Ngày đầu tiên này… chắc chắn sẽ không bình thường đâu.”

Trên đường về, Minh Tâm nhét cặp vào ghế sau xe bus, nhưng tâm trí cô vẫn không rời Hàn Dương. Cô tự hỏi: liệu người con trai lạnh lùng kia có bao giờ biết cô tồn tại không? Và liệu, trong suốt những ngày tháng học đường sắp tới, anh ấy sẽ là nguồn cảm hứng hay thử thách đối với cô? Cô không biết, nhưng một điều chắc chắn: ngày hôm nay, ngôi trường này đã trở thành nơi mở ra một chương mới, đầy kỳ vọng, sợ hãi và cả những rung động đầu đời…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×