mùa hạ không quay lại

Chương 2: Tai nạn nhỏ và sự chú ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, bầu trời phủ một màu xám nhẹ, không khí dịu mát của đầu thu khiến người ta chỉ muốn chậm lại từng nhịp thở. Cố Minh Tâm bước vào trường sớm hơn thường lệ. Cô vốn có thói quen đến sớm để đọc lại bài cũ, nhưng thực ra, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết: cô muốn có chút thời gian để quan sát ngôi trường này yên tĩnh, trước khi nó ngập trong ồn ào của hàng trăm học sinh.

Tiếng bước chân vang đều trên hành lang dài. Mùi gỗ cũ từ lan can hòa với hương lá phượng ngoài sân khiến không khí trong lành đến lạ. Minh Tâm khẽ mỉm cười, rồi đặt cặp lên bàn cuối lớp. Cô mở sách ra, lấy sổ ghi chép, và bắt đầu đọc lại những công thức Toán dài ngoằng. Nhưng chỉ vài phút sau, khi cánh cửa lớp bật mở, cô khẽ giật mình.

Hàn Dương bước vào.

Anh vẫn là dáng vẻ hôm qua: áo đồng phục trắng phẳng phiu, tóc hơi rối nhẹ, ánh mắt lạnh và không hề để tâm đến xung quanh. Ánh sáng buổi sáng chiếu nghiêng qua khung cửa, tạo thành viền sáng mờ quanh người anh, như thể tách anh ra khỏi thế giới này. Minh Tâm vô thức nín thở.

Anh đi ngang qua bàn cô, đôi giày thể thao phát ra tiếng rất khẽ trên nền gạch. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận rõ ràng hương bạc hà nhàn nhạt thoảng qua — không nồng, không rõ, chỉ vừa đủ khiến tim cô đập nhanh thêm một nhịp. Cô cúi đầu vờ như đang đọc, nhưng đôi mắt lại liếc nhẹ theo từng bước đi của anh. Hàn Dương ngồi xuống bàn trước, không nhìn ai, lấy sách ra, và bắt đầu viết vài dòng gì đó. Không gian lớp học chỉ có hai người, nhưng im ắng đến mức nghe được tiếng giấy sột soạt.

Một vài phút sau, Minh Tâm khẽ đứng dậy đi đổ rác. Bàn cô ở gần cửa sổ, sát tường, nên khi quay ra, góc áo cô vô tình mắc vào mép bàn của Hàn Dương. Một loạt âm thanh khẽ vang lên — xoảng! — cuốn sách dày cộp trên bàn anh rơi xuống sàn, kèm theo một chồng giấy ghi chép đang xếp ngay ngắn. Tất cả đổ tung, văng ra khắp nơi. Minh Tâm chết sững.

“Xin… xin lỗi!” — cô lắp bắp, cúi gập người.

Hàn Dương hơi nhướng mày, đôi mắt đen lạnh ngắt nhìn cô. Anh không nói gì, chỉ im lặng trong vài giây, khiến không khí như bị đông cứng lại. Minh Tâm cúi thấp hơn nữa, tay run run nhặt từng tờ giấy. Cô cố gắng gom lại, nhưng không may, một vài tờ đã bị gió cuốn ra xa, bay là là trên nền gạch sáng bóng. Cô vội chạy theo, khom người nhặt, đầu gối va vào góc bàn “cốp” một tiếng.

“Á…” — cô khẽ kêu đau, mím môi, nước mắt ứa ra vì phản xạ.

Một bàn tay chìa ra trước mặt cô, thon dài, khớp xương rõ ràng, tĩnh mạch mảnh hiện lên dưới làn da trắng. Hàn Dương đang cúi người, ánh mắt bình thản, giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát:

“Đưa đây, để tôi.”

Minh Tâm ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể thấy rõ từng sợi tóc lòa xòa trên trán anh. Đôi mắt anh không hề lạnh như mọi người vẫn nói — chúng sâu và tĩnh, như mặt hồ buổi sớm, có chút mệt mỏi, có chút quan tâm bị che giấu. Cô bối rối lùi lại, đưa đống giấy trong tay cho anh.

“Thật sự… xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Hàn Dương nhặt nốt vài tờ giấy cuối cùng, xếp lại gọn gàng. Anh không nhìn cô, chỉ nói một câu rất nhẹ:

“Không sao. Cẩn thận là được.”

Giọng anh bình thản, nhưng không lạnh. Câu nói đơn giản ấy lại khiến trái tim Minh Tâm rối loạn. Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát, rồi cúi xuống. Khi anh quay lại bàn, cô vẫn đứng đó, đôi tay vẫn nắm chặt mép áo, đầu óc trống rỗng. Một người tưởng chừng xa cách như thế… lại cúi người giúp cô nhặt từng tờ giấy.

Giờ vào học đến gần, lớp bắt đầu đông dần. Tiếng trò chuyện rộn ràng, tiếng kéo ghế, tiếng cười vang khắp phòng. Minh Tâm cố gắng ngồi yên, nhưng hình ảnh vừa rồi cứ quay lại trong đầu. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn anh, thấy anh vẫn viết gì đó, khuôn mặt nghiêm túc. Mỗi nét chữ, mỗi động tác đều có vẻ trầm ổn, khiến cô không thể dời mắt.

Giữa giờ ra chơi, bạn nữ cùng bàn tên Trương Lộ nghiêng người hỏi nhỏ:

“Cậu vừa nói chuyện với Hàn Dương à? Trời ơi, cậu gan thật đấy!”

“Không, không phải, chỉ là… mình làm rơi sách của cậu ấy thôi.” — Minh Tâm vội xua tay, mặt đỏ ửng.

Trương Lộ cười khúc khích:

“Cẩn thận đấy, anh ta nổi tiếng lạnh như băng. Ai làm phiền là bị lơ ngay. Cậu là trường hợp hiếm đấy, anh ta còn nói chuyện với cậu cơ mà.”

Minh Tâm không đáp, chỉ cười gượng. Nhưng sâu trong lòng, có gì đó rung động rất nhỏ đang dần lan ra. Cô mở vở, cố gắng viết, nhưng những dòng chữ run nhẹ, không đều.

Buổi trưa, trời nắng gắt. Cô xuống căn tin, lấy một phần cơm đơn giản rồi ra khu vườn nhỏ phía sau trường ăn một mình. Đó là nơi ít người lui tới, có những bậc thềm cũ phủ rêu, cây bạch quả tỏa bóng mát. Cô ngồi xuống, mở hộp cơm, vừa ăn vừa đọc lại ghi chú Toán. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tờ giấy ghi công thức lật bay khỏi tay cô, rơi xuống đất. Cô vội vàng cúi nhặt — và lại nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau:

“Lại là cậu?”

Minh Tâm giật mình quay lại. Hàn Dương đang đứng cách cô vài bước, trong tay cầm một hộp sữa. Anh không cười, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Cô vội đứng dậy, tay vẫn nắm tờ giấy.

“Tôi… chỉ ra đây đọc chút thôi. Không ngờ gặp cậu ở đây.”

Hàn Dương liếc nhìn hộp cơm trên tay cô, rồi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, im lặng. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi xuống vai áo trắng của anh, tạo ra những đốm sáng nhỏ. Không khí yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc. Một lát sau, anh mở miệng, giọng nhẹ như gió:

“Cậu là học sinh chuyển trường, đúng không?”

Minh Tâm gật đầu:

“Ừ… mình mới đến hôm qua.”

Anh “ừ” một tiếng, không nói thêm. Cô cảm thấy hơi gượng, định đứng dậy thì anh bỗng nói:

“Bài giảng Toán sáng nay cậu chép thiếu hai dòng.”

“À?”

Hàn Dương rút từ trong cặp ra một tờ giấy, đưa cho cô. “Đây, phần ghi chú của tôi. Cậu nên thêm vào, nếu không sẽ khó hiểu phần tiếp theo.”

Minh Tâm ngạc nhiên đến không nói nên lời. Anh không chỉ chú ý đến việc cô làm rơi sách, mà còn quan tâm cả bài học của cô? Cô đón lấy tờ giấy, mùi mực còn mới, nét chữ nghiêng nghiêng mạnh mẽ. Cô cảm ơn lí nhí, anh chỉ gật đầu, rồi đứng dậy, bỏ đi mà không nói gì thêm.

Cô nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — ấm áp nhưng cũng đầy mơ hồ.

Buổi chiều, khi trở lại lớp, cô thấy trên bàn mình có một tờ giấy ghi bằng nét chữ quen thuộc:

“Lần sau đừng chạy trong lớp. Nguy hiểm.”

Không ký tên, nhưng cô biết đó là ai.

Cô cầm tờ giấy, môi khẽ cong. Cảm giác như có một sợi dây vô hình nào đó nối giữa hai người — mảnh, nhẹ, nhưng thật sự tồn tại.

Những ngày sau đó, cô bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Hàn Dương. Anh vẫn lạnh lùng, vẫn ít nói, nhưng cô nhận ra anh thường quan sát mọi thứ xung quanh kỹ lưỡng hơn người khác. Khi bạn cùng lớp hỏi bài, anh trả lời rất ngắn gọn nhưng chính xác; khi giáo viên gọi, anh luôn đứng dậy bình thản, giọng nói trầm mà dứt khoát. Có gì đó trong anh khiến người khác vừa muốn đến gần, vừa không dám chạm.

Buổi chiều hôm ấy, trời đổ mưa bất chợt. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, mùi đất ẩm xộc lên. Học sinh ào ra khỏi lớp, ai cũng giơ ô chạy. Minh Tâm quên mang theo. Cô đứng ở hành lang, nhìn cơn mưa xối xả, lòng chùng xuống.

Bất chợt, một chiếc ô đen chìa ra trước mặt.

“Cậu định đứng đây mãi à?”

Cô ngẩng đầu. Là Hàn Dương.

“Không… tôi quên mang ô.” — Cô ấp úng.

“Đi chung.”

Giọng anh ngắn gọn. Không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định nhẹ tênh. Anh mở ô, che về phía cô. Hai người bước ra khỏi dãy hành lang. Tiếng mưa va vào ô tạo thành âm thanh đều đặn, hơi nước bay lên khiến không gian như mờ đi. Khoảng cách giữa họ rất gần, đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình vang lên, hòa cùng tiếng mưa.

Khi đến gần cổng, cô khẽ nói:

“Cảm ơn cậu… vì tờ giấy hôm trước.”

Hàn Dương nghiêng đầu, ánh mắt hơi dịu lại:

“Không cần cảm ơn. Cậu chỉ cần chú ý hơn là được.”

Cô gật đầu, cười nhỏ. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô, dường như đã có một khoảng trời khác — ấm áp, nhẹ nhàng, và mang hương bạc hà như chính người con trai kia.

Đến khi chia tay ở ngã rẽ, cô vẫn nhìn theo bóng anh đi xa dần trong mưa. Chiếc ô đen dần hòa vào màn mưa trắng xóa, nhưng hình ảnh ấy khắc sâu trong tim cô.

Tối hôm đó, khi ngồi học bài, Minh Tâm mở cuốn sổ, vô tình nhìn thấy mẩu giấy anh đưa. Cô cẩn thận kẹp nó vào trang giữa, nắn nót viết thêm một dòng nhỏ ở góc:

“Ngày thứ hai ở trường mới — có người khiến mình muốn đến lớp sớm hơn một chút.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×