Sáng thứ hai, tiết trời se lạnh. Ánh nắng đầu đông xuyên qua những tán lá phượng đã úa vàng, rơi thành những vệt sáng dài trên lối đi lát gạch. Minh Tâm bước vào lớp, tay cầm tách sữa đậu nành, tâm trạng vẫn còn phơi phới sau chiến thắng ở cuộc thi học thuật tuần trước.
Cô chưa kịp đặt cặp xuống, đã nghe vài tiếng xì xào ở góc lớp.
“Cậu nghe chưa? Nhóm Minh Tâm với Hàn Dương được giải nhờ ‘đặc quyền’ đó.”
“Đặc quyền gì?”
“Thì nghe nói ba của Minh Tâm có quen thầy Lâm. Chứ sao vừa mới chuyển trường đã được chọn thi?”
“Ờ ha, với lại… cậu ta với Hàn Dương hình như thân thiết lắm.”
Tiếng cười khẽ vang lên, sắc như dao.
Minh Tâm đứng lặng, tim chùng xuống. Cô quay đầu nhìn — mấy bạn nữ trong nhóm học giỏi của lớp đang cúi đầu thì thầm, vừa nhìn cô vừa cười mỉa. Trong mắt họ, cô không còn là cô học sinh mới trầm tĩnh nữa, mà như một kẻ “dựa hơi”.
Dao Dao thấy vậy, vội kéo cô ngồi xuống:
“Đừng nghe tụi nó. Ghen tị thôi mà.”
Cô cười gượng, nhưng khóe môi vẫn run nhẹ. “Mình không để ý đâu.”
Nói vậy, nhưng cả buổi sáng, cô chẳng tập trung nổi. Mỗi ánh nhìn, mỗi tiếng cười trong lớp đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Đến cả khi thầy Lâm bước vào, giọng ông vang lên giữa không khí tĩnh lặng:
“Thầy có lời khen đặc biệt cho nhóm Hàn Dương – Minh Tâm. Dự án của hai em đã được đề cử tham dự vòng quốc gia.”
Lớp học rộ lên tiếng bàn tán. Thầy vừa rời đi, tiếng xì xào lại nổi lên như sóng.
“Thấy chưa? Đúng là có ưu ái thật mà.”
“Vòng quốc gia cơ đấy, bình thường mấy lớp khác còn không có cơ hội.”
“Không biết Hàn Dương nghĩ sao, lại đi bắt cặp với cô ta.”
Lời cuối cùng như mũi kim đâm vào tim Minh Tâm. Cô cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Một tiếng “cạch” vang lên.
Tất cả im bặt. Hàn Dương vừa đứng dậy, ghế va vào sàn tạo âm thanh sắc lạnh. Ánh mắt anh quét qua đám người đang thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh buốt:
“Các cậu rảnh quá thì lo mà học đi. Giải này không cần ‘đặc quyền’. Chỉ cần có não là hiểu.”
Không khí đặc quánh. Một bạn nam định cãi lại, nhưng ánh nhìn của anh khiến cậu ta ngậm miệng ngay.
Dao Dao trố mắt: “Uầy…”
Minh Tâm ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Trong giây lát, cô thấy trong đôi mắt lạnh lùng ấy là thứ gì đó… nóng rực. Không phải tức giận, mà là bảo vệ.
Anh quay đi, ngồi xuống, mở sách như chưa có chuyện gì. Nhưng lòng cô thì không thể bình tĩnh được nữa.
Buổi trưa, sân trường vắng người. Minh Tâm ngồi ở góc vườn, cúi đầu nghịch chiếc lá rụng trong tay. Dao Dao mua bánh bao, ngồi xuống cạnh:
“Cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Mấy người đó miệng lưỡi độc lắm. Có Hàn Dương nói rồi, ai dám nói thêm.”
Cô khẽ lắc đầu: “Mình không sợ bị nói. Chỉ… thấy khó chịu vì liên lụy đến cậu ấy.”
Dao Dao nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch:
“Cậu có nhận ra không, Hàn Dương vì cậu mà nổi nóng đấy. Bình thường ai nói gì cậu ta cũng mặc kệ.”
Minh Tâm giật mình, khẽ cười gượng: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
“Thật mà. Cậu ta không nói nhiều, nhưng lần nào có liên quan đến cậu là phản ứng rõ ràng. Này, cậu có thích Hàn Dương không?”
Cô im lặng. Dao Dao cười càng tươi:
“Nhìn mặt là biết rồi! Cậu đỏ hết cả tai kia kìa.”
Minh Tâm vội quay đi, giọng nhỏ như muỗi: “Không… không có.”
Nhưng chính cô cũng không dám nhìn vào gương để phủ nhận điều đó.
Chiều tan học, cô gom vở chuẩn bị ra về thì thầy Lâm gọi:
“Minh Tâm, thầy muốn bàn thêm về dự án vòng quốc gia. Em rủ Hàn Dương lên phòng thầy nhé.”
Cô gật đầu, bước đến bàn anh. “Hàn Dương, thầy gọi lên gặp một lát.”
Anh gật, đứng dậy. Hai người đi cạnh nhau dọc hành lang, im lặng, chỉ nghe tiếng giày vang nhẹ trên sàn gạch.
Trong phòng giáo viên, thầy nói sơ về yêu cầu mới: “Vòng quốc gia cần có phần mô phỏng trực quan hơn. Hai em nên đến trung tâm khoa học của trường, họ có thiết bị tốt hơn.”
Khi ra ngoài, Minh Tâm khẽ nói: “Ngày mai chúng ta qua đó nhé. Mình sẽ xin mượn phòng.”
“Ừ.” — Anh đáp ngắn.
Ra đến cầu thang, bỗng một giọng nữ vang lên phía sau:
“Hàn Dương!”
Là Lâm Nhã Linh, lớp trưởng 11A3, cũng là người được mệnh danh “hoa khôi của khối”. Cô ta chạy đến, mỉm cười duyên dáng:
“Thầy Lâm bảo cậu giúp mình chỉnh lại phần biểu đồ Toán. Có thể giúp bây giờ được không?”
Anh thoáng gật: “Được.”
Minh Tâm mím môi, định lùi lại để đi trước, nhưng Nhã Linh quay sang, giọng ngọt ngào mà sắc bén:
“À, Cố Minh Tâm, nghe nói cậu được chọn thi cùng Hàn Dương nhờ quen biết với thầy hả?”
Không khí đột ngột lạnh đi.
Cô sững người, cố giữ bình tĩnh: “Không có chuyện đó.”
“Thật không? Mấy người trong lớp đều nói vậy mà.” — Giọng Nhã Linh lẫn chút chế nhạo. — “Mình không nói xấu đâu, chỉ… thắc mắc thôi. Dù sao thì, Hàn Dương giỏi như thế, ai cũng muốn làm nhóm với cậu ấy.”
Hàn Dương cau mày, cắt lời:
“Nhã Linh, đủ rồi.”
“Ơ, mình chỉ—”
“Đừng nói những điều mình không chứng minh được.”
Cô gái ngỡ ngàng, môi khẽ mím. Một thoáng gượng gạo lướt qua gương mặt vốn luôn tự tin.
Hàn Dương quay sang Minh Tâm: “Đi thôi.”
Cô khẽ gật, tim vẫn đập dồn dập. Bước đi cạnh anh, cô không dám nhìn lên, nhưng lòng lại dậy sóng.
Chiều hôm đó, tại trung tâm khoa học của trường, họ cùng điều chỉnh lại mô hình. Phòng rộng, ánh sáng trắng lạnh phản chiếu lên bàn kim loại.
Anh tập trung nối dây, cô phụ nhập dữ liệu. Không ai nói gì, chỉ có tiếng quạt thông gió rì rì.
Một lúc sau, cô khẽ hỏi: “Lúc nãy… cậu không cần phải nói vậy đâu.”
Anh vẫn cắm cúi làm việc: “Cần.”
“Nhưng… sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cũng được. Mình không thích ai bị nói sai sự thật.”
Cô im lặng nhìn anh, lòng chợt dâng lên cảm giác vừa ấm vừa chua xót. Anh nói như thể chuyện đó chẳng đáng gì, nhưng trong từng lời, cô nghe thấy sự chân thành mà anh cố che giấu.
Sau một hồi im lặng, cô nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”
Anh ngẩng lên, mắt chạm mắt cô. Một giây ngắn ngủi, nhưng không khí như đông lại. Anh khẽ hắng giọng, quay đi:
“Không cần cảm ơn. Làm cho xong đi, còn phải thử mô hình.”
Trời dần tối. Ngoài kia, mưa lất phất rơi. Đèn trong phòng bật vàng, phản chiếu bóng hai người in dài trên tường. Minh Tâm cúi xuống chỉnh dây, bất ngờ tay trượt, dòng điện nhỏ lóe lên, tia sáng xanh vụt qua khiến cô giật nảy.
“Cẩn thận!” — Anh kéo tay cô ra, nhanh đến mức cả người cô mất thăng bằng, ngã vào ngực anh.
Khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ nhịp tim anh đập thình thịch. Hơi ấm từ anh lan qua áo khoác, khiến đầu óc cô trống rỗng.
Anh buông ra gần như ngay lập tức, giọng khàn nhẹ: “Cậu có sao không?”
“Không… không sao.” — Cô lắp bắp.
Anh khẽ nhìn vết đỏ trên cổ tay cô, cau mày: “Ngốc. Lần sau đừng chạm vào khi chưa cắt nguồn.”
Cô cúi đầu, giọng nhỏ như gió: “Ừ.”
Bên ngoài, mưa rơi nặng hạt hơn. Tiếng mưa đập lên mái kính, dồn dập mà ấm áp. Trong căn phòng nhỏ, hai người lại tiếp tục làm việc, nhưng không ai còn tập trung hoàn toàn. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, rồi lại vội tránh đi.
Khi hoàn thành xong mô hình, đã hơn bảy giờ tối. Mưa vẫn chưa tạnh.
Minh Tâm nhìn ra ngoài, lo lắng: “Trời mưa lớn quá. Chắc mình phải gọi xe.”
“Không cần.” — Anh nói, rút trong balo ra một chiếc ô đen. — “Cùng về.”
Cô chần chừ: “Nhưng nhà cậu hướng khác mà.”
“Không sao. Mình tiện đường.”
Anh mở ô, bước ra trước. Cô lặng nhìn bóng anh dưới ánh đèn, vai áo nhuộm mưa, mái tóc đen lòa xòa trên trán. Cô khẽ bước theo, đứng dưới cùng tán ô.
Khoảng cách gần khiến cô nghe rõ hơi thở anh hòa vào tiếng mưa. Họ đi chậm, con đường ngập nước phản chiếu ánh đèn mờ ảo.
Cô khẽ hỏi: “Cậu luôn bảo vệ người khác như vậy sao?”
“Không.” — Anh đáp. — “Chỉ khi cần.”
“Thế sao cậu lại—”
“Vì cậu không biết cách bảo vệ mình.”
Câu nói đơn giản, nhưng như mũi kim chạm vào nơi mềm nhất trong tim cô.
Cô cúi đầu, không nói gì nữa. Mưa vẫn rơi, gió lùa qua, tán ô khẽ rung. Dọc đường, hai người đi trong im lặng, chỉ có hơi ấm lặng lẽ lan tỏa.
Khi đến gần cổng khu dân cư, cô dừng lại: “Tới rồi. Cảm ơn cậu.”
Anh gật nhẹ. “Về cẩn thận.”
Cô ngập ngừng một lát, rồi nói nhỏ: “Hôm nay… mình thật sự vui vì cậu đã bênh vực mình. Dù cậu có giả vờ lạnh lùng, mình vẫn biết cậu không vô cảm như người khác nghĩ.”
Anh hơi sững lại. Trong ánh đèn đường mờ nhạt, gương mặt anh như phủ một lớp sương mỏng. Giọng anh khẽ trầm xuống:
“Đừng đoán tâm lý người khác, dễ sai lắm.”
Cô cười nhạt: “Có lẽ vậy. Nhưng lần này, mình tin là đúng.”
Anh không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ tay cầm ô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô trong giây lát rồi quay đi. “Vào đi, kẻo ướt.”
Cô gật đầu, bước vào cổng. Khi quay lại, bóng anh đã xa dần trong màn mưa, tấm lưng thẳng tắp mà cô chẳng hiểu sao lại khiến mình thấy nhói.
Đêm hôm đó, cô ngồi trước bàn học, mở quyển nhật ký nhỏ. Dưới ánh đèn vàng, cô viết:
“Cậu ấy nói không thích ai bị nói sai sự thật. Nhưng trong mắt cậu, mình có bao giờ là sự thật chưa?”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, từng giọt rơi xuống khung cửa, tạo thành âm thanh đều đặn như nhịp tim cô — rối loạn, chênh vênh mà ấm áp.
Ở một nơi khác trong thành phố, Hàn Dương ngồi bên bàn học, laptop vẫn mở, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt trầm tĩnh. Anh mở khung chat với cô, gõ vài chữ rồi lại xóa. Cuối cùng, chỉ gửi đi một dòng ngắn gọn:
“Ngày mai nhớ mang băng dán vết thương.”
Rồi anh tắt máy.
Ánh đèn phòng phản chiếu trong đôi mắt sâu như biển. Anh tựa lưng ghế, ngẩng nhìn trần nhà, khẽ thở dài:
“Cố Minh Tâm, cậu đúng là rắc rối hơn bất kỳ công thức nào mình từng gặp.”