mùa hạ không quay lại

Chương 4: Cuộc thi học thuật đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng mười, gió thu se lạnh, những tán lá bạch quả vàng rực hai bên lối đi trong khuôn viên trường. Cố Minh Tâm khoác áo khoác mỏng, bước vội qua sân trường. Trên bảng thông báo ở hành lang, tờ giấy mới dán chi chít chữ in:

“Thông báo: Trường Trung học Minh Hoa tổ chức Cuộc thi học thuật cấp thành phố. Các lớp cử đại diện tham gia theo nhóm hai người. Chủ đề: Giải pháp khoa học ứng dụng trong đời sống.”

Dưới tờ thông báo, danh sách học sinh được chọn đã được dán tạm:

Lớp 11A3:

Hàn Dương

Cố Minh Tâm

Cô chết lặng trong vài giây. Tên mình ngay bên cạnh tên cậu. Cả lớp đang bàn tán râm ran:

“Trời ạ, sao lại là Hàn Dương với bạn mới kia?”

“Không lẽ giáo viên cố tình ghép họ để kích thích phong trào à?”

“Nghe bảo Hàn Dương giỏi cực, mà cậu ấy chẳng thích ai hết. Cố Minh Tâm gan thật đó.”

Minh Tâm chỉ muốn chui xuống đất. Cô không ngờ bị chọn, càng không ngờ lại ghép với người khiến cô vừa tò mò vừa… căng thẳng.

Thầy Lâm bước vào, ánh mắt hiền hòa mà kiên quyết:

“Các em, đây là cuộc thi quan trọng, cơ hội để trường ta giữ hạng nhất toàn thành phố. Hàn Dương, Minh Tâm — thầy tin hai em đủ năng lực. Hãy phối hợp tốt.”

Cô cúi đầu: “Dạ, em sẽ cố gắng.”

Còn Hàn Dương chỉ gật nhẹ, không nói gì.

Buổi chiều hôm đó, trong thư viện tầng ba, họ gặp nhau để bàn kế hoạch. Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính, phủ lên bàn học một màu vàng ấm. Cô trải giấy, lấy bút, giọng hơi run:

“Chủ đề năm nay là ‘Ứng dụng khoa học trong đời sống’. Mình nghĩ có thể làm về năng lượng tái tạo, như pin mặt trời hoặc turbine gió mini.”

Hàn Dương đang lật sổ, không ngẩng lên:

“Ý tưởng đó cũ rồi. Năm ngoái lớp 12A làm rồi, đạt giải ba. Giờ mà làm lại thì không có điểm sáng.”

“Vậy cậu có ý gì?”

Anh ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm:

“Làm về tối ưu hoá năng lượng trong không gian nhỏ — cụ thể là mô hình lớp học thông minh tự điều chỉnh ánh sáng và nhiệt độ.”

Minh Tâm sững lại: “Cái đó khó lắm. Chúng ta không có thiết bị thử nghiệm, cũng không có phần mềm mô phỏng.”

“Thì làm.” — Anh nói gọn, giọng bình thản đến mức khiến người khác khó chịu.

Cô cau mày: “Cậu nghĩ ai cũng giỏi lập trình như cậu sao? Mình cần phương án thực tế.”

Anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu chỉ muốn an toàn, cậu có thể xin rút. Nhưng mình không làm thứ tầm thường.”

Một cơn im lặng nặng nề. Cô cắn môi, tay siết chặt bút.

“Được, vậy cậu làm phần kỹ thuật, mình lo phần dữ liệu và trình bày.”

Anh gật đầu: “Tốt. Cần gì, mình gửi file qua.”

Buổi gặp kết thúc lạnh lẽo hơn cả buổi sáng mùa thu. Minh Tâm bước ra khỏi thư viện, lòng rối bời. Cô không biết vì sao, mỗi khi nói chuyện với anh, cảm xúc lại mâu thuẫn đến vậy — vừa ngưỡng mộ, vừa muốn phản bác; vừa muốn hiểu anh, vừa sợ bị anh nhìn thấu.

Tối hôm đó, cô nhận được một file gửi đến từ Hàn Dương: “Bản thiết kế sơ bộ – Mô hình lớp học thông minh.”

Cô mở ra, mắt không rời khỏi màn hình. Các dòng mã, sơ đồ cảm biến, bản tính toán năng lượng — tất cả đều chi tiết đến mức kinh ngạc.

Cô thở dài, mở máy, bắt đầu tìm số liệu bổ sung. Dù anh có lạnh lùng thế nào, cô vẫn không muốn bị bỏ lại phía sau.

Ba ngày sau, họ hẹn nhau tại phòng thí nghiệm. Giang Phong và Dao Dao tò mò kéo đến xem. Dao Dao chép miệng:

“Trời ơi, hai người này thật sự ghép cặp sao? Một người thì nói ít như tượng đá, một người thì nghiêm túc quá mức.”

Giang Phong cười: “Có khi lại hợp đấy. Hàn Dương cần người kìm lại, còn Cố Minh Tâm thì cần người kéo lên.”

Minh Tâm giả vờ không nghe, tiếp tục kiểm tra bảng dữ liệu. Còn Hàn Dương đứng bên cạnh, tay cầm laptop, ánh mắt chăm chú vào màn hình cảm biến đang nhấp nháy.

“Cậu chỉnh sai tần suất rồi.” — Anh nói.

Cô giật mình: “Sao cơ?”

“Chỗ này.” — Anh cúi xuống, tay chạm nhẹ vào bàn tay cô, di con trỏ chuột. Cô khựng lại, mùi bạc hà lại thoảng qua. Tim cô như đập sai nhịp.

Anh không để ý, chỉ nói tiếp: “Nếu điều chỉnh thế này, nhiệt độ trong mô hình sẽ phản ứng nhanh hơn. Tốc độ phản hồi là 0,8 giây, đủ để giám khảo thấy sự thay đổi rõ ràng.”

“Ồ…” — Cô khẽ đáp, giọng nhỏ như gió.

Dao Dao huých Giang Phong: “Cậu thấy chưa, Hàn Dương đang dạy Minh Tâm kìa.”

Giang Phong bật cười: “Cậu ta mà chủ động chỉ ai, hiếm lắm đó. Có khi sắp mưa tuyết ở Bắc Kinh luôn.”

Buổi chiều trôi qua trong những con số, dây điện, cảm biến và ánh nhìn thỉnh thoảng giao nhau. Cô bắt đầu nhận ra, đằng sau dáng vẻ lạnh lùng ấy là một người tỉ mỉ, kiên định, thậm chí hơi cứng đầu. Nhưng mỗi khi anh kiên nhẫn giải thích cho cô một đoạn mã, cô lại thấy tim mình mềm ra.

Một tuần sau, ngày nộp bản dự án sơ khảo. Cả hai cùng ngồi trong phòng giáo viên, chờ thầy Lâm xem xét.

“Ý tưởng tốt, bản mô phỏng rất chi tiết.” — Thầy gật gù. — “Nhưng có điều, phần trình bày nên dễ hiểu hơn. Minh Tâm, em phụ trách đoạn giới thiệu nhé.”

“Dạ vâng.”

Sau khi ra khỏi phòng, cô quay sang nói nhỏ:

“Mình định làm slide sinh động hơn, thêm biểu đồ, ảnh minh hoạ.”

“Không cần màu mè. Giám khảo chỉ quan tâm nội dung.” — Anh đáp, mắt vẫn nhìn điện thoại.

Cô mím môi: “Nhưng nếu cậu chỉ nói toàn thuật ngữ kỹ thuật, ai hiểu nổi?”

“Vậy cậu làm phần ‘ai cũng hiểu nổi’, mình lo phần ‘không ai hiểu nổi’.”

Cô sững người, rồi bật cười. Lần đầu tiên cô nghe anh nói giọng mỉa mai. Không hiểu sao, cô không giận nổi.

Buổi tối trước ngày thi, Minh Tâm không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ lay rèm. Điện thoại rung — tin nhắn từ Hàn Dương.

Hàn Dương: “Slide ổn rồi. Cậu làm tốt.”

Minh Tâm: “Cảm ơn. Cậu đã xem phần thuyết trình chưa?”

Hàn Dương: “Có. Nếu quên gì, cứ nhìn mình.”

Minh Tâm: “Sao cơ?”

Hàn Dương: “Mình sẽ nhắc bằng mắt.”

Cô nhìn dòng tin, khẽ bật cười. “Nhắc bằng mắt” — nghe thật kỳ quặc, nhưng lại khiến lòng cô ấm lên một cách lạ lùng.

Ngày thi diễn ra ở hội trường thành phố. Trước khi lên sân khấu, Minh Tâm nắm chặt micro, tay hơi run. Cô liếc sang, Hàn Dương đang đứng cạnh, vẻ bình thản.

Anh nghiêng đầu, nói khẽ: “Đừng căng thẳng. Hít sâu đi.”

Cô làm theo. Một chút mùi hương quen thuộc thoảng qua, khiến tim cô chậm lại, nhịp đập ổn định hơn.

Khi đèn sân khấu bật sáng, giọng nói của cô vang lên:

“Xin chào ban giám khảo, chúng em là nhóm đại diện trường Trung học Minh Hoa, xin trình bày dự án ‘Lớp học thông minh – Giải pháp tối ưu năng lượng cho không gian học tập hiện đại’.”

Cô nói rõ ràng, mạch lạc. Đến đoạn kỹ thuật, Hàn Dương bước lên, giọng trầm ổn:

“Chúng tôi sử dụng hệ thống cảm biến nhiệt và ánh sáng kết hợp mô hình phản hồi thời gian thực. Khi nhiệt độ vượt ngưỡng, quạt sẽ tự kích hoạt. Khi ánh sáng tự nhiên đủ, đèn sẽ tự giảm cường độ…”

Giám khảo gật gù. Một người hỏi:

“Nếu có sự cố hệ thống, làm sao để bảo đảm an toàn cho học sinh?”

Minh Tâm kịp chen vào:

“Chúng em có chế độ dự phòng bằng tay. Ngoài ra, mô hình còn gợi ý thói quen tiết kiệm năng lượng cho học sinh.”

Cả hội trường im lặng vài giây, rồi vang lên tiếng vỗ tay.

Khi họ bước xuống sân khấu, Dao Dao và Giang Phong vẫy tay chào từ hàng ghế khán giả. Dao Dao hét nhỏ: “Hai người làm siêu tốt!”

Minh Tâm quay sang Hàn Dương, khẽ nói: “Cảm ơn cậu… vì đã nhắc mình bằng mắt.”

Anh nhìn cô, ánh cười thoáng hiện trong mắt: “Mình chỉ sợ cậu quên thôi.”

Chiều hôm đó, kết quả được công bố: Nhóm của họ đạt giải Nhì toàn thành phố. Cả lớp reo lên, Dao Dao chạy đến ôm Minh Tâm, còn Giang Phong vỗ vai Hàn Dương:

“Thấy chưa? Cậu không cô độc mãi được đâu.”

Hàn Dương chỉ cười nhạt, nhưng ánh mắt lướt qua Minh Tâm lại dịu hơn mọi khi.

Sau buổi lễ, họ cùng về trường. Ánh hoàng hôn trải dài trên con đường rợp bóng bạch quả. Cô đi bên cạnh anh, im lặng một lúc rồi nói:

“Hôm nay mình vui lắm. Lần đầu tiên thấy cậu cười thật sự.”

Anh dừng bước, quay sang, giọng khẽ:

“Cậu nhìn kỹ quá đấy.”

“Không phải. Chỉ là… lần đầu thấy cậu không lạnh nữa.”

Anh khẽ cười, ánh mắt nghiêng về phía ánh sáng cuối ngày:

“Có lẽ vì hôm nay có người cùng mình cố gắng.”

Gió thu khẽ lay tóc cô, những chiếc lá vàng rơi xuống như tấm màn mỏng phủ quanh hai người. Trong khoảnh khắc ấy, Minh Tâm nhận ra, sự lạnh lùng kia không hẳn là khoảng cách — mà là tấm khiên anh dùng để che giấu những điều mềm yếu nhất trong lòng.

Và cô, vô tình, đã là người đầu tiên chạm vào nó.

Tối đó, về đến nhà, cô mở máy, thấy một email mới. Là từ Hàn Dương.

Tiêu đề: “Phần mềm mô phỏng – hoàn chỉnh”

Nội dung: “Gửi lại cậu bản cập nhật. Nếu có thời gian, thử chạy cùng mình lần nữa.”

Ở cuối, thêm một dòng nhỏ hơn, như viết vội:

‘Làm cùng cậu, vui hơn mình tưởng.’

Minh Tâm nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Trên màn hình, con trỏ chuột chớp nháy nhẹ như một nhịp tim. Cô khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên dịu dàng.

Bên ngoài cửa sổ, trăng treo cao, soi xuống khoảng sân yên tĩnh. Ánh sáng bạc phản chiếu trên trang sổ của cô. Dưới dòng nhật ký hôm nay, cô viết:

“Đôi khi, chỉ cần một người chịu bước cùng mình, mọi nỗ lực đều trở nên có ý nghĩa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×