Mùa hè thành phố luôn rực rỡ ánh nắng và nhộn nhịp, nhưng với Lục Nguyệt, cô vẫn cảm thấy mình lạc lõng giữa biển người hối hả. Hôm nay, cô được công ty cử đi dự một sự kiện quảng bá sản phẩm mới – nơi cô sẽ gặp nhiều đối tác quan trọng. Cô hít một hơi sâu, chỉnh lại chiếc váy trắng tinh tế, và bước vào sảnh hội trường rộng lớn.
Không gian ngợp ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng nhạc du dương khiến tim cô đập nhanh hơn. Lục Nguyệt luôn tự nhủ: “Cố gắng lên, chỉ cần mình chuyên nghiệp, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm vào một người đàn ông đứng gần quầy rượu, cô suýt chút nữa quên mất lý trí.
Người đó cao ráo, dáng người thanh mảnh nhưng mạnh mẽ, mái tóc đen vuốt gọn, đôi mắt sâu thẳm tựa như một vực sâu không đáy. Anh mặc vest đen lịch lãm, đứng nghiêm trang quan sát xung quanh. Không hiểu sao, cô cảm giác tim mình hơi nhói khi ánh mắt anh lướt qua. Đó chính là Đàm Tĩnh Kỳ – người được nhắc đến trong công ty cô như một huyền thoại: lạnh lùng, tài giỏi, và khó gần.
Cô lúng túng bước tới bàn rượu, tay cầm ly nước cam. Chỉ một phút bất cẩn, ly trượt khỏi tay cô và đổ thẳng lên áo sơ mi trắng của anh.
“Á… xin lỗi!” Lục Nguyệt vội vàng lau tay, mặt đỏ bừng.
Đàm Tĩnh Kỳ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hơi bất ngờ. Một khoảnh khắc im lặng căng như dây đàn, rồi anh hạ giọng:
“Không sao. Nhưng lần sau cẩn thận hơn.”
Cô thở phào, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối. “Vâng… xin lỗi anh…”
Chỉ một câu nói, nhưng anh không nổi giận, điều đó khiến cô hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng, một luồng nhiệt lạ chạy dọc sống lưng cô – là sự chú ý, là cảm giác bị nhìn thấu tâm can mà cô chưa từng trải qua.
Buổi tiệc tiếp tục, cô cố gắng tránh né ánh mắt anh, nhưng số phận có vẻ muốn đùa giỡn. Khi cô đi tới khu vực trình chiếu sản phẩm, anh đứng ngay trước màn hình lớn, thao tác máy tính bảng một cách điềm tĩnh. Không hiểu sao, khi cô đi ngang, anh quay lại, ánh mắt chạm nhau đầy bất ngờ.
Một nụ cười rất nhẹ, không quá tươi nhưng đủ để khiến trái tim cô loạn nhịp.
“Cô là khách mời chứ?” Anh hỏi, giọng trầm và điềm tĩnh, nhưng ẩn trong đó là sự quan sát tỉ mỉ.
“Vâng… em là nhân viên công ty quảng cáo, đến hỗ trợ sự kiện ạ.” Cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, dù tay vẫn run nhẹ.
“Lần đầu gặp tôi?” Anh hỏi thêm, như muốn xác nhận.
“Vâng… ạ.”
Ánh mắt anh dừng lại một chút, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh quay người đi, để lại cô đứng đó với tim đập loạn nhịp. Lục Nguyệt tự nhủ: “Chắc chắn mình sẽ không quên anh ta… người đàn ông này… quá đặc biệt.”
Buổi tiệc kéo dài đến gần tối, và khi mọi người ra về, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi từ phía sau:
“Cô là Lục Nguyệt, phải không?”
Cô quay lại, tim lại một lần nữa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng là anh – Đàm Tĩnh Kỳ.
“Dạ… vâng… phải ạ.” Cô trả lời, cố gắng bình tĩnh.
“Đi cùng tôi một lát.” Anh nói, giọng trầm, không cho cô cơ hội từ chối.
Họ đi ra khu vực sân ngoài trời, nơi ánh đèn vàng dịu chiếu lên bầu trời đêm rực rỡ. Gió mát thổi nhẹ qua, mang theo mùi hoa hồng từ vườn gần đó. Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô rất sâu.
“Tôi biết hôm nay cô vụng về một chút, nhưng… tôi muốn cảm ơn cô vì đã tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau.” Anh nói, một nụ cười mỏng thoáng qua khóe môi.
Cô sững người, không biết nên trả lời ra sao. “C-cảm ơn… anh?”
Anh nhún vai, vẻ bình thản nhưng ánh mắt không rời khỏi cô. Cảm giác ấm áp, dịu dàng nhưng cũng đầy sức hút khiến cô không thể rời mắt. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió, tiếng lá xào xạc, và nhịp tim của cô như muốn vang lên cả bầu trời.
“Cô biết không… tôi hiếm khi để ý ai đó ngay lần đầu gặp mặt. Nhưng cô… có gì đó rất khác.” Anh tiếp tục, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự chân thành lạ thường.
Cô đỏ mặt, cúi đầu, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Lần đầu tiên, một người đàn ông khiến cô vừa sợ hãi vừa rung động.
“Anh… anh thật sự không giận tôi chứ?” Cô hỏi, giọng run run.
“Không. Nhưng tôi mong cô cẩn thận hơn lần sau.” Anh cười, nụ cười nhẹ nhàng, làm mềm cả trái tim cô.
Họ đứng đó, nhìn nhau trong im lặng, không cần lời nói. Mùa hè rực rỡ nhưng giờ đây, với Lục Nguyệt, ánh sáng của buổi tiệc chẳng bằng ánh mắt anh.
Buổi tối kết thúc, họ tạm biệt nhau. Cô trở về khách sạn, lòng còn rung rinh mãi. Trong đầu cô, hình ảnh Đàm Tĩnh Kỳ cứ quanh quẩn, ánh mắt anh như soi thấu cả trái tim cô.
Và từ giây phút đó, một mối liên kết vô hình bắt đầu hình thành, âm thầm kéo hai trái tim tưởng chừng xa lạ lại gần nhau. Cô không biết rằng, người đàn ông lạnh lùng này sẽ trở thành định mệnh, là thử thách và cũng là hạnh phúc trong đời cô.
Trái tim cô khẽ nhói – mùa hè này, có lẽ sẽ không chỉ là ánh nắng rực rỡ nữa. Nó sẽ là mùa hè của những rung động đầu tiên, của những xúc cảm ngọt ngào, và cả những bất ngờ mà cô chưa từng tưởng tượng.