Ngày hôm sau, Lục Nguyệt thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Đàm Tĩnh Kỳ – ánh mắt sâu, nụ cười nhẹ – cứ quẩn quanh trong đầu cô. Cô biết mình không thể chỉ nhìn anh như một lần tình cờ nữa; thứ gì đó trong cô đã thay đổi. Nhưng đồng thời, cô cũng nhủ rằng cần giữ khoảng cách, bởi anh là người đàn ông quá “lạnh lùng” và khó đoán.
Công việc trong hôm nay lại trở nên căng thẳng hơn khi cô phải chuẩn bị bản thuyết trình quan trọng cho một dự án mới. Ngay từ sáng sớm, cô đã tất bật với tài liệu, slide và các báo cáo. Nhưng tâm trí cô liên tục bị phân tán bởi một câu hỏi: liệu hôm nay cô có gặp lại anh không?
Khoảng giữa buổi trưa, khi cô vừa bước ra khu vực tiếp khách, không ngờ Đàm Tĩnh Kỳ đã đứng đó, gần bàn tiếp tân, mắt anh đang nhìn cô với ánh mắt điềm tĩnh. Tim cô đập mạnh, bước chân như muốn chùn lại.
“Chào buổi sáng.” Anh nói, giọng trầm, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực khiến cô phải ngẩng mặt.
“Ch… chào anh.” Cô lí nhí, cố gắng mỉm cười.
Anh tiến lại gần, tay cầm một tách cà phê. “Cô uống chưa? Tôi mang cho cô.”
Lục Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khẽ mỉm cười. “Cảm ơn anh… Thật sự không cần thiết đâu ạ.”
Anh không trả lời, chỉ đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt lướt nhìn qua những tờ tài liệu. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự quan sát kỹ càng đến từng chi tiết của anh – điều khiến cô vừa e dè vừa… tò mò.
Buổi chiều, cả cô và anh phải làm việc chung trong một nhóm chuẩn bị sự kiện quảng bá. Ban đầu, mọi thứ diễn ra bình thường, nhưng chỉ vài phút sau, một hiểu lầm nhỏ đã xuất hiện.
Lục Nguyệt vô tình lỡ tay kéo nhầm tài liệu của anh xuống sàn. Anh nhíu mày, giọng trầm:
“Cô có thể cẩn thận hơn không?”
Cô lập tức cúi xuống nhặt, giọng run run: “Xin lỗi anh… em… em không cố ý đâu ạ.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại nhen nhóm một chút bối rối và lo lắng.
Sau khi sự kiện kết thúc, cả nhóm phải cùng nhau kiểm tra lại mọi chi tiết. Lục Nguyệt thấy mình đứng gần anh, tim đập loạn nhịp. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt anh cứ thoáng nhìn qua, khiến cô cảm giác như bị soi thấu từng suy nghĩ.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô rung lên, một tin nhắn từ đồng nghiệp:
“Nghe nói anh Tĩnh Kỳ trông không vừa ý hôm qua khi cô lỡ rót nước lên áo anh ấy. Cẩn thận nhé, nghe nói anh ấy hơi… khó tính.”
Lục Nguyệt khẽ cắn môi, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Cô nhìn sang anh, thấy anh đang chăm chú vào màn hình máy tính. Cảm giác tội lỗi lan tỏa, khiến cô không dám nói chuyện với anh nữa.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong lúc cô ra ngoài lấy hồ sơ, một đồng nghiệp khác vô tình gọi điện thoại:
“Nguyệt, cẩn thận, nghe nói anh Tĩnh Kỳ không thích những cô gái vụng về lắm đâu!”
Lục Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu, và vô thức nghĩ rằng anh đang giận mình. Nhưng thực tế, anh đang bận làm báo cáo, hoàn toàn không chú ý tới câu chuyện đó.
Chiều hôm đó, khi mọi người ra về, anh bất ngờ lại gần cô. “Cô về cùng taxi à?” Anh hỏi.
“Dạ… vâng… em…” Cô chưa kịp trả lời, tim đã đập mạnh.
“Đi cùng tôi một đoạn nhé, đường hôm nay hơi đông.” Anh nói, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng có chút nhấn nhá khiến cô cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra.
Trên đường về, không khí giữa họ khá im lặng, chỉ có tiếng động cơ xe và gió thổi qua. Lục Nguyệt cố gắng tập trung vào cảnh vật xung quanh, nhưng ánh mắt cô vẫn lén lút liếc sang anh.
Anh bất ngờ nói: “Cô biết không, hôm qua tôi không giận cô đâu. Nhưng nhìn cô lo lắng như vậy, tôi biết cô tự trách mình.”
Cô giật mình: “A… anh… anh thật sự không giận em?”
Anh gật đầu, giọng trầm: “Không. Nhưng cô đừng tự trách bản thân. Chỉ cần lần sau cẩn thận hơn, là được.”
Cô cảm thấy tim mình như muốn tan chảy. Một phần vì nhẹ nhõm, một phần vì sự quan tâm tinh tế của anh. Cô tự nhủ: “Người đàn ông này… thật sự khác biệt.”
Khi taxi dừng trước khách sạn, anh xuống xe trước, mở cửa cho cô. Cô bước ra, vẫn chưa kịp thốt lời cảm ơn thì anh đã cười nhẹ, nói:
“Ngày mai gặp lại nhé, cô Lục Nguyệt.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng… hẹn gặp lại anh.”
Khi cửa taxi khép lại, cô đứng đó, tim còn đập mạnh. Cảm giác hôm nay vừa gần gũi, vừa xa cách, vừa lo lắng lại vừa háo hức. Một cảm xúc phức tạp, khó gọi tên, nhưng rõ ràng là… cô đang rung động.
Nhưng rồi, đúng lúc cô tưởng mọi chuyện êm đẹp, một hiểu lầm mới nảy sinh. Một đồng nghiệp nữ, vốn không ưa cô, vô tình nhìn thấy cảnh cô và anh đi cùng taxi, liền thốt lên:
“Ôi, nhìn hai người đi cùng nhau kìa… chắc chắn có gì mờ ám rồi!”
Tin đồn nhanh chóng lan truyền trong công ty, khiến Lục Nguyệt phải đối mặt với ánh mắt tò mò, đôi khi là dè bỉu. Cô cảm thấy bối rối, không biết phải giải thích thế nào, đặc biệt là khi Đàm Tĩnh Kỳ vẫn giữ im lặng.
Một lần nữa, cô tưởng rằng anh đang giận mình, nhưng thực tế, anh không hề để tâm đến lời đồn. Anh chỉ quan tâm đến cô thật sự – và điều đó sẽ dần dần được chứng minh trong những ngày sắp tới.
Buổi tối, khi cô ngồi trong phòng khách sạn, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt, cô nhắm mắt lại, tự nhủ:
“Mình… mình thật sự thích anh ấy rồi… nhưng liệu mọi chuyện có suôn sẻ không? Mình chỉ mới gặp anh ấy mà, đã cảm thấy tim rung rinh đến vậy…”
Một luồng cảm xúc vừa háo hức vừa lo sợ lan tỏa. Lục Nguyệt không hề hay biết rằng, hiểu lầm hôm nay chỉ là khởi đầu cho những xung đột, cãi vã, nhưng đồng thời cũng là bước khởi đầu cho một mối tình sâu sắc, nồng nàn và đầy ngọt ngào.
Trong màn đêm yên tĩnh, cô khẽ cười, tự nhủ: “Dù sao đi nữa, mùa hè này sẽ thật đặc biệt…”
Và đúng như dự đoán, sự hiểu lầm đầu tiên này sẽ tạo ra những khoảnh khắc kịch tính, những rung động trái tim, và cả những lần họ va chạm đầy cảm xúc trong những chương tiếp theo.