Buổi sáng thứ Bảy, thành phố vẫn ngập tràn ánh nắng, nhưng với Lục Nguyệt, mọi thứ hôm nay dường như nặng nề hơn. Những ngày cô đơn sau chia tay tạm thời khiến cô cảm giác khoảng trống trong tim chưa từng có. Cô cố gắng bận rộn với công việc, nhưng ánh mắt vẫn vô định, lòng lại hướng về người đàn ông luôn chiếm trọn trái tim mình – Đàm Tĩnh Kỳ.
Cô đi dạo trên con phố quen thuộc, nơi từng có những khoảnh khắc họ nắm tay, cùng nhau cười đùa. Không gian sáng sớm tĩnh lặng, nhưng trong lòng cô dậy lên sóng cảm xúc khó gọi tên.
“Liệu anh có nhớ em không? Liệu anh có đang nghĩ về em như em đang nghĩ về anh?” Cô thầm hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm.
Trong lúc cô mải miết đi bộ, một giọng nói trầm và quen thuộc vang lên:
“Nguyệt…”
Cô quay lại, tim như ngừng đập. Trước mắt cô là Đàm Tĩnh Kỳ, dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng chứa đầy nỗi nhớ. Khoảnh khắc ấy, mọi cô đơn, mọi lo lắng dường như tan biến.
“Anh…” Cô lắp bắp, tim đập mạnh.
Anh bước nhanh đến gần cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Lâu quá không gặp. Cô ổn chứ?”
Cô gật đầu, giọng run run: “Em… em ổn… cũng… cũng nhớ anh nhiều lắm.”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô. Nụ cười của anh khiến trái tim cô như tan chảy, những ngày cô đơn bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Họ bước đi cùng nhau trên con phố quen thuộc. Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
“Nguyệt, tôi đã theo dõi cô từ xa. Những ngày qua… tôi đã rất nhớ cô. Nhưng tôi biết cô cần thời gian, và tôi không thể áp đặt.”
Cô nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Anh… anh không biết em đã nhớ anh đến mức nào sao?”
Anh nhẹ nhàng siết tay cô: “Tôi biết. Và bây giờ, tôi muốn cô biết rằng tôi không bao giờ rời xa cô nữa. Bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể chia cắt chúng ta.”
Cô cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt anh, nụ cười dịu dàng, và cả hơi thở trầm ấm – tất cả đều khiến cô tan chảy.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi không kéo dài lâu. Khi họ dừng chân trước một quán cà phê ven đường, ánh mắt Lục Nguyệt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc – chính là kẻ thứ ba, người phụ nữ xuất hiện trước đây. Cô gái ấy đứng đó, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, nụ cười mỉa mai trên môi.
Cô nhận ra ngay: đây chính là nguồn gốc của những rắc rối, nghi ngờ, và cơn sóng lòng trong những ngày qua.
“Đàm Tĩnh Kỳ… Thật lâu không gặp. Tôi không ngờ lại gặp anh ở đây.” Cô gái cất giọng, mang theo vẻ thách thức.
Anh hít một hơi sâu, ánh mắt hướng về cô gái: “Chúng ta đã nói rồi. Không có gì cả. Cô ấy không quan trọng.”
Cô gái ấy tiến gần, giọng trầm nhưng đầy khiêu khích: “Không quan trọng? Tôi nghĩ anh nên cân nhắc cảm xúc của tôi. Anh và cô ấy… à không, Nguyệt… chưa chắc đã ổn đâu.”
Lục Nguyệt nhíu mày, cảm giác bất an trỗi dậy, nhưng lần này cô không run sợ nữa. Cô hít một hơi sâu, giọng kiên quyết:
“Đàm Tĩnh Kỳ đã nói rồi. Anh ấy chỉ quan tâm tôi. Tôi tin anh ấy. Và tôi không để ai, kể cả cô, phá vỡ điều đó.”
Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tự hào và dịu dàng: “Nguyệt… em thông minh và kiên định. Đó là lý do tôi yêu em.”
Cô gái thứ ba nhíu mày, nhưng không còn lời nào để đáp. Cô quay đi, bước chân rời xa, nhưng vẫn để lại một bầu không khí đầy căng thẳng.
Sau khi kẻ thứ ba rời đi, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô vào một quán cà phê nhỏ gần đó. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu trên mặt bàn, tạo ra một khung cảnh thân mật và lãng mạn.
Anh nhìn sâu vào mắt cô:
“Nguyệt… tôi biết khoảng thời gian qua không dễ dàng với cô. Nhưng bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu lại. Tôi muốn bù đắp tất cả, và… gần cô hơn.”
Cô đỏ mặt, giọng run run: “Anh… anh thật sự muốn thế sao?”
Anh mỉm cười, nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn này không quá mạnh nhưng đủ để khiến tim cô rung rộn, mọi cô đơn và nghi ngờ tan biến.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Khoảnh khắc này, mọi ký ức đau lòng, mọi nỗi cô đơn trước đó đều trở nên mờ nhạt. Chỉ còn lại hai con người, tim đập cùng nhịp, hòa vào nhau trong tình cảm ngọt ngào và nồng nàn.
Sau nụ hôn, anh khẽ thì thầm bên tai cô:
“Nguyệt… từ giờ, dù bất cứ ai xuất hiện, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em. Tôi sẽ luôn bên cạnh cô, bảo vệ cô, và yêu cô.”
Cô khẽ gật đầu, nước mắt rưng rưng: “Em… em tin anh. Em chỉ muốn gần anh… không muốn xa anh nữa.”
Anh mỉm cười, đặt thêm một nụ hôn lên trán cô, rồi nắm chặt tay cô: “Vậy thì từ bây giờ, chúng ta sẽ không rời xa nữa. Khoảng cách tạm thời đã kết thúc, và giờ là lúc chúng ta bắt đầu lại.”
Cô cảm nhận nhịp tim anh đều đặn, mạnh mẽ nhưng dịu dàng. Họ ngồi bên nhau, ánh mắt chạm nhau, bàn tay trong tay, tạo nên một cảm giác thân mật, an toàn và ngọt ngào.
Buổi chiều dần trôi qua, họ cùng nhau đi dạo, thưởng thức món ăn vặt trên phố, trò chuyện và cười đùa như chưa từng có khoảng cách. Nỗi cô đơn trước đây giờ trở thành ký ức, nhường chỗ cho sự ấm áp và hạnh phúc hiện tại.
Anh bất ngờ dừng lại trước một quán kem, nhìn cô, ánh mắt tràn đầy chiều sâu:
“Nguyệt… kem này chúng ta từng ăn lần đầu tiên hẹn hò. Giờ chúng ta cùng ăn lại nhé?”
Cô mỉm cười, lòng rộn ràng: “Dạ… em muốn ăn cùng anh.”
Khoảnh khắc họ cùng nhau thưởng thức kem, ánh mắt, nụ cười, và những cử chỉ thân mật khiến mọi ký ức đau lòng trước đây tan biến. Chỉ còn lại tình cảm chân thành, ngọt ngào, và nhịp tim hòa cùng nhau.
Trở về cuối ngày, khi đứng trước cửa nhà cô, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng:
“Nguyệt… tối nay ngủ ngon nhé. Nhớ rằng tôi luôn bên cô, và từ giờ chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
Cô đỏ mặt, giọng run run: “Em… em biết. Em sẽ ngủ ngon. Cảm ơn anh…”
Anh mỉm cười, nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô, rồi quay đi. Cô đứng đó, cảm giác tim rộn ràng, lòng ngập tràn hạnh phúc. Cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay đã xóa tan mọi nghi ngờ, mọi nỗi cô đơn, và mở ra một chương mới ngọt ngào, đầy rung động trong mối quan hệ giữa Lục Nguyệt và Đàm Tĩnh Kỳ.