Ngày đầu tiên sau cuộc chia tay tạm thời, Lục Nguyệt thức dậy với cảm giác trống rỗng trong lòng. Không còn tin nhắn ấm áp từ Đàm Tĩnh Kỳ, không còn những cuộc gọi hỏi han quan tâm, cô cảm thấy như một khoảng trời lớn bỗng nhiên sụp xuống quanh mình.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố đông đúc. Xe cộ hối hả, người đi bộ vội vã, nhưng trong lòng cô, thời gian dường như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những hồi ức ngọt ngào và nỗi cô đơn bủa vây.
Cô nhớ lại khoảnh khắc tối mưa, khi Đàm Tĩnh Kỳ ôm cô trong lòng, nhịp tim hòa nhịp, nụ hôn nhẹ nhàng đánh thức mọi cảm giác mới mẻ trong cô. Nhớ cả những cử chỉ quan tâm, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm ấm, tất cả như đang hiện hữu ngay trước mắt, nhưng giờ đây… chỉ còn lại nỗi trống trải.
“Sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy…?” Cô thầm hỏi, giọng run run.
Trong những ngày tiếp theo, cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí luôn bị kéo về những kỷ niệm với anh. Mỗi khi nhìn thấy điện thoại, cô đều kỳ vọng một tin nhắn, nhưng tất cả chỉ là im lặng.
Buổi trưa, cô ra ngoài ăn một mình, nhìn những cặp đôi tay trong tay, hoặc những người bạn cười đùa, cô cảm thấy lạc lõng. Nỗi cô đơn không chỉ là việc thiếu một người bên cạnh, mà còn là khoảng trống trong trái tim, nơi trước đây luôn có hình bóng anh.
Cô nhớ lại buổi tối ở công viên, khi tay trong tay đi dạo ven sông, anh thì thầm bên tai cô những lời dịu dàng. Giờ đây, tay cô trống rỗng, và nỗi nhớ khiến mắt cô rưng rưng.
Cũng trong thời gian này, Đàm Tĩnh Kỳ cũng không khá hơn. Anh vẫn đi làm, vẫn bận rộn với công việc, nhưng trong tim, cô chiếm trọn mọi suy nghĩ.
Anh đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra ngoài thành phố về đêm, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt, tâm trạng nặng nề. Anh nhớ nụ cười của cô, nhớ ánh mắt đỏ ửng khi cô bối rối, nhớ cả những khoảnh khắc thân mật khi họ còn bên nhau.
“Nguyệt… em có ổn không? Em có nhớ tôi không? Hay em đã quên tôi rồi?” Anh tự hỏi, giọng trầm, đầy lo lắng.
Khoảng cách tạm thời không làm giảm tình cảm của anh. Ngược lại, nỗi nhớ khiến trái tim anh càng bừng cháy, nhưng anh biết rằng không thể ép buộc cô ngay lúc này. Anh phải kiên nhẫn, để cô tự nhận ra tình cảm chân thành giữa họ.
Ngày thứ ba sau chia tay, Lục Nguyệt nhận được một gói hàng nhỏ đặt từ một cửa hàng online. Bên trong là một cuốn nhật ký nhỏ, bên ngoài ghi dòng chữ:
“Cho cô, để ghi lại những cảm xúc, và để nhớ rằng tôi luôn bên cô.”
Cô mở ra, từng trang giấy là những dòng chữ tay của Đàm Tĩnh Kỳ, kể lại những kỷ niệm, những khoảnh khắc họ cùng nhau, từ lần gặp đầu tiên, buổi tối mưa, đến những cuộc trò chuyện đầy ấm áp.
Nỗi cô đơn trong cô như được dịu bớt, nhưng đồng thời lại làm trái tim thêm nhói đau. Cô lật từng trang, đọc đi đọc lại, giọng run run:
“Anh… anh vẫn yêu em… nhưng sao mình lại phải xa nhau thế này?”
Đêm đến, cô ngồi bên bàn, nhìn ra trời đêm thành phố. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió ngoài cửa sổ. Nỗi cô đơn dường như nhân lên gấp bội, trái tim cô vừa mong ngóng vừa sợ hãi.
Cô nhớ nụ hôn ngọt ngào, bàn tay ấm áp, giọng nói dịu dàng của anh. Khoảnh khắc đó dường như vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng giờ đây, khoảng cách và im lặng khiến cô cảm thấy xa xôi đến không ngờ.
“Anh… anh có nhớ em không? Anh có đau khi phải xa em không?” Cô thì thầm vào không gian trống rỗng.
Cũng trong khoảng thời gian này, kẻ thứ ba vẫn âm thầm xuất hiện, gửi những tin nhắn đầy ẩn ý đến cô. Một phần nỗi sợ hãi và bất an bắt đầu len lỏi trở lại, khiến cô đôi lúc tự hỏi liệu Đàm Tĩnh Kỳ có thực sự trung thành, hay chỉ là lời nói suông.
Nhưng mỗi khi nhớ lại cuốn nhật ký anh gửi, cô lại cảm nhận được tình cảm chân thành, sâu sắc mà anh dành cho mình. Những ngày cô đơn trở thành khoảng thời gian cô nhận ra một điều: tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ là ngọt ngào, mà còn là thử thách, là nỗi nhớ, là khoảng cách để trưởng thành.
Một buổi chiều mưa nhẹ, cô đứng trước quán cà phê cũ – nơi họ từng ngồi trò chuyện, nơi những nụ cười và ánh mắt lần đầu chạm nhau. Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tưởng tượng bàn tay anh nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm thì thầm bên tai:
“Nguyệt, tôi luôn bên cô.”
Nỗi cô đơn, nhớ nhung, và cả sự chờ đợi khiến cô cảm thấy trái tim vừa đau vừa ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, dù khoảng cách tạm thời đã tạo ra nỗi cô đơn khôn cùng, nhưng tình yêu chân thành vẫn âm thầm tồn tại, và một ngày nào đó, họ sẽ trở lại bên nhau, mạnh mẽ và sâu đậm hơn.
Trong những ngày cô đơn ấy, Lục Nguyệt bắt đầu viết nhật ký riêng, ghi lại từng cảm xúc, từng nỗi nhớ, từng ký ức ngọt ngào và cả những giây phút cô cảm thấy lạc lõng. Những dòng chữ trở thành nơi cô trút bỏ tâm tư, nhưng đồng thời cũng là cầu nối âm thầm với Đàm Tĩnh Kỳ, dù anh không hay biết.
Anh thì ở nơi khác, cũng viết những dòng tin nhắn dài, những lời chưa gửi, nhưng đều mang một thông điệp duy nhất: “Tôi luôn yêu cô, dù có xa nhau.”
Những ngày cô đơn này, mặc dù đầy nỗi nhớ và lạc lõng, nhưng cũng giúp cả hai nhận ra: tình yêu không chỉ là nụ cười, nụ hôn, hay những cử chỉ H+ ngọt ngào, mà còn là thử thách, là khoảng cách, là sự kiên nhẫn và lòng tin.
Và cuối cùng, Lục Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài trời, tự nhủ:
“Anh… anh vẫn ở đâu đó ngoài kia, và mình sẽ sớm gặp lại nhau. Tình cảm này… không thể dễ dàng bị chia cắt. Mình sẽ chờ… và mình sẽ yêu anh thật sâu.”