mùa hè của chúng ta

Chương 1: Gặp lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè vừa chớm, không khí trong phố cổ mang theo hương nồng nàn của hoa sữa, xen lẫn mùi đất ẩm sau cơn mưa rào buổi sáng. Mai bước xuống ga xe buýt, kéo chiếc vali nhỏ theo sau, mắt liếc quanh cảnh vật quen thuộc như thể muốn ghi nhớ từng chi tiết. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn: những mái ngói rêu phong đỏ au, những con hẻm quanh co uốn lượn, cửa hàng gỗ cổ kính, và những gương mặt thưa thớt nhưng ánh mắt ẩn chứa câu chuyện riêng.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa quen thuộc len lỏi trong lòng. Phố cổ, nơi cô từng chạy nhảy cùng Duy những mùa hè thơ bé, giờ vẫn giữ nguyên cái hồn xưa cũ ấy. Nhưng Mai biết, dù cảnh vật không đổi, con người đã khác. Bao nhiêu năm xa cách, cô tự hỏi liệu Duy còn nhớ cô, còn nhớ những trò nghịch ngợm, những lời hứa ngây ngô thuở ấy.

Cô vừa kéo vali đi qua quán cà phê nhỏ – nơi cô và Duy từng hay trốn mẹ đến uống nước cam – thì ánh mắt chạm phải một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa hàng sách cũ. Ban đầu cô tưởng mình ảo giác, nhưng dáng người ấy, mái tóc nâu hơi rối, cách đứng tựa như đang suy nghĩ, đều quen thuộc đến mức cô không thể nhầm lẫn.

“Duy…?” – cô thốt lên, giọng lạc hẳn.

Người đó quay lại, và khoảnh khắc ấy như ngưng đọng. Đôi mắt nâu sáng, nụ cười hơi nghiêng, vẫn giữ nét hiền lành nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Duy nhìn Mai, lông mày hơi nhíu lại trong giây lát, rồi ánh mắt trở nên mềm mại, ấm áp:

“Mai… thật là em sao?”

Cả hai đứng đó, giữa phố cổ nhộn nhịp mùa hè, im lặng. Chỉ có tiếng bước chân người qua lại, tiếng rao của những người bán hàng, và hương hoa sữa vương vấn. Mai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, vừa vui sướng, vừa bồi hồi.

“Lâu quá nhỉ…” Mai nói, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng.

“Ừ… lâu lắm rồi.” Duy đáp, nụ cười vừa mỉm vừa buồn. Anh bước đến gần, kéo chiếc vali của Mai ra khỏi đường đi, giọng trầm ấm: “Cậu kéo vali thế này, chẳng giống hề… Hồi xưa vẫn chạy nhảy khắp phố.”

Mai cười, cảm giác thân quen lan tỏa khắp cơ thể. Cô bước tới, hai tay vô thức đặt lên quai vali: “Thế nhưng… mọi thứ vẫn vậy, phố vẫn thế, chỉ có chúng ta lớn hơn thôi.”

Duy gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào cô: “Phải… lớn hơn, nhưng hình như trong lòng vẫn còn giữ lại chút gì đó của tuổi thơ.”

Mai chợt nhớ lại những mùa hè ngày xưa, khi hai đứa trốn học chạy quanh con hẻm nhỏ, đùa nhau bằng những trò chơi đơn sơ nhưng đầy tiếng cười. Khi đó, Duy là người luôn dẫn đường, luôn nghĩ ra những thử thách để họ cùng nhau vượt qua. Và họ đã từng tìm thấy những “kho báu nhỏ” do chính mình tự tạo ra, những món đồ mà giờ nghĩ lại cũng thấy ngây ngô mà đáng yêu.

“Nhớ không, Duy?” – cô hỏi, mắt lấp lánh. “Chúng ta từng tìm kho báu quanh phố cổ này, rồi tự nhủ sẽ cùng nhau giữ bí mật ấy mãi mãi?”

Duy nhếch môi cười: “Nhớ chứ. Kho báu ấy… hình như vẫn còn đâu đó, đang chờ chúng ta tìm lại.”

Mai bật cười, một nụ cười pha lẫn hồi hộp và kỳ vọng. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy: lần gặp lại này dường như không đơn thuần là tình cờ. Như thể có một sợi dây vô hình kéo hai người về với nhau, và kéo cả những ký ức xưa cũ ùa về.

Họ đi dọc con phố, trò chuyện về những năm tháng xa cách, về trường lớp, công việc, và cả những biến cố đã trải qua. Mai kể về những ngày tháng ở thành phố lớn, về những mối quan hệ, những thất bại và cả niềm vui nhỏ bé. Duy lắng nghe, thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng lặng im, ánh mắt đầy suy tư.

“Phố cổ vẫn thế nhỉ… nhưng sao em thấy lạ quá?” – Mai hỏi.

“Có lẽ là vì chúng ta nhìn nó bằng con mắt khác rồi. Lớn lên, trải qua nhiều chuyện, nhìn lại mọi thứ sẽ khác xưa thôi.” Duy đáp.

Bất chợt, một cơn gió thổi qua, cuốn theo mùi hoa sữa và cát bụi. Mai nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ nằm dưới gốc cây trước cửa hàng sách. Nó bị bỏ quên, nhưng bề ngoài vẫn còn nguyên vẹn, như đang chờ người phát hiện. Cô cúi xuống nhặt lên, run run trong lòng: “Duy… anh có thấy cái hộp này chưa?”

Duy nhìn theo, đôi mắt lóe lên một tia bất ngờ: “Hình như… hình như hồi xưa chúng ta từng thấy thứ gì giống vậy, nhưng…” Anh nhíu mày, lạc giọng một chút. “Không ngờ… giờ nó vẫn còn.”

Cả hai đứng đó, nhìn nhau, ánh mắt đầy tò mò và một chút hồi hộp. Mai mở nắp hộp ra, bên trong là những món đồ cũ: một chiếc la bàn nhỏ, vài tấm ảnh sờn cạnh, và một mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc: “Kho báu của chúng ta, mãi mãi không rời.”

Trái tim Mai nhói lên một cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô nhìn Duy, thấy ánh mắt anh lấp lánh niềm xúc động, và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: thứ họ tìm kiếm không chỉ là những món đồ vật chất, mà còn là… chính nhau, là ký ức, là tuổi thơ, là những tình cảm còn sót lại trong lòng.

Duy khẽ cười, nắm lấy tay Mai: “Có lẽ… chúng ta nên tiếp tục hành trình này. Tìm xem kho báu thực sự là gì.”

Mai gật đầu, nụ cười tràn ngập niềm vui và hy vọng: “Ừ… chúng ta sẽ cùng nhau tìm, như ngày xưa, nhưng lần này… không ai bỏ ai ra đi.”

Cơn gió lại thổi qua, cây cối xào xạc, những âm thanh quen thuộc của phố cổ hòa cùng nhịp tim của hai người. Một mùa hè mới bắt đầu, một hành trình tìm lại kho báu tuổi thơ, và có lẽ… tìm lại cả chính mình, đang mở ra trước mắt họ.

Mai kéo vali theo Duy, bước chân nhẹ nhàng len lỏi qua những con hẻm nhỏ. Tiếng rao bán hàng, tiếng xe đạp cà tàng, và mùi bánh mì nóng hổi từ cửa hàng đối diện hòa quyện thành một bản nhạc dịu dàng mà quen thuộc. Cô cố nhìn thật kỹ mọi thứ, như thể muốn in tất cả vào ký ức trước khi bước tiếp.

“Cậu vẫn nhớ chỗ này chứ?” Duy hỏi, chỉ về phía một quán cà phê gỗ nhỏ, nơi cả hai từng trốn mẹ để uống nước cam.

Mai gật đầu: “Nhớ chứ… tất cả vẫn như ngày xưa, chỉ có chúng ta lớn hơn thôi.”

Duy cười, ánh mắt lấp lánh: “Nhưng mà nhìn em bây giờ, hình như em cũng đã thay đổi nhiều lắm.”

Mai khẽ mím môi, cảm giác bối rối len lên: “Ừ… nhưng cậu thì vẫn thế, vẫn làm mình nhớ lại tuổi thơ.”

Họ dừng lại trước một cửa hàng đồ cổ. Duy chỉ vào những chiếc bình, chiếc đồng hồ cũ: “Nhìn thấy mấy thứ này, anh chợt nhớ chúng ta từng nghịch ngợm thế nào trong những ngày hè.”

Mai mỉm cười, ánh mắt xa xăm: “Những trò chơi, những bí mật… mà bây giờ nghĩ lại thấy ngây ngô nhưng thật đẹp.”

Bỗng nhiên, Duy dừng lại, ánh mắt anh lóe lên tia bất ngờ khi nhìn thấy một tấm bản đồ cũ treo lỏng lẻo ở góc cửa sổ. Mai cũng hướng mắt theo, trái tim đập nhanh hơn:

“Có phải… bản đồ ngày xưa không?” cô thốt lên, giọng run run.

Duy khẽ cười, nhưng trong ánh mắt có vẻ băn khoăn: “Hình như… đúng rồi. Hồi xưa chúng ta từng tìm manh mối từ bản đồ này mà, nhưng không ngờ… nó vẫn còn ở đây.”

Mai tiến lại gần, đưa tay chạm vào tấm bản đồ. Giấy cũ kỹ, rách một góc, nhưng vẫn còn nguyên các ký hiệu nguệch ngoạc mà cô từng vẽ cùng Duy: vòng tròn, mũi tên, những dấu chấm như chỉ dẫn đến “kho báu”. Cô ngẩng lên nhìn Duy, ánh mắt ngập tràn hi vọng và hồi hộp:

“Chúng ta… có nên thử tìm lại kho báu không?”

Duy cười hiền: “Tại sao không? Nhưng lần này… không chỉ là trò chơi nữa. Chúng ta đã lớn rồi, mọi thứ sẽ khác.”

Mai bật cười khúc khích, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng: “Khác thế nào cũng được, nhưng… anh sẽ không bỏ tôi một mình chứ?”

Duy nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Không. Lần này, chắc chắn không ai bỏ ai.”

Họ bước vào quán cà phê nhỏ bên đường, chọn một bàn gần cửa sổ. Ánh nắng hè chiếu qua khung kính, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên bàn gỗ cổ. Cô nhấc chiếc cốc trà nóng lên, hít hà mùi thơm dịu dàng.

“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tìm kho báu không?” Mai hỏi, giọng pha chút hóm hỉnh.

Duy nhíu mày, mỉm cười: “Nhớ chứ. Anh còn nhớ cậu giấu chiếc la bàn dưới gối, cứ sợ anh tìm ra. Mà cuối cùng… anh lại tìm ra trước.”

Mai cười lớn, che miệng: “Thế nhưng… kho báu lúc đó chẳng có gì cả, chỉ là mấy món đồ vặt. Nhưng anh biết không, cảm giác khi tìm được cùng nhau mới là đáng giá nhất.”

Duy nhìn cô, đôi mắt dịu lại: “Ừ… cảm giác đó, anh chưa bao giờ quên. Và giờ… gặp lại cậu, anh thấy như mình đang sống lại tuổi thơ.”

Cả hai ngồi đó, trò chuyện, kể về những năm tháng xa cách. Mai nói về thành phố lớn, về công việc, bạn bè, những vui buồn, còn Duy kể về những thay đổi trong cuộc sống của anh, gia đình, những ước mơ chưa thực hiện. Không khí nhẹ nhàng, xen lẫn những tiếng cười và đôi lúc là im lặng ngập suy tư.

Bất chợt, Duy nghiêng người, chỉ về phía con hẻm nhỏ dẫn ra công viên gần đó: “Cậu còn nhớ cây anh đào không? Nơi chúng ta từng hẹn ước sẽ cùng nhau tìm kho báu mỗi mùa hè?”

Mai gật đầu, mắt sáng lên: “Nhớ… Nhưng giờ nó vẫn còn chứ?”

Duy cười khẽ: “Có lẽ… vẫn còn. Và biết đâu, dưới gốc cây ấy vẫn còn manh mối mà chúng ta chưa tìm ra.”

Mai chợt nhận ra trong lòng mình một cảm giác lạ lùng: lần gặp lại này không chỉ là sự tình cờ. Dường như có một sợi dây vô hình kéo cô và Duy về với nhau, kéo cả những ký ức xưa cũ ùa về, khiến cô vừa bồi hồi, vừa háo hức.

“Vậy… chúng ta sẽ đi tìm manh mối tiếp theo chứ?” Mai hỏi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Duy nhìn cô, nụ cười nở trên môi: “Ừ… chúng ta cùng nhau tìm, như ngày xưa. Nhưng lần này, không ai bỏ ai ra đi.”

Họ đứng dậy, rảo bước ra khỏi quán cà phê, hòa vào nhịp sống nhộn nhịp của phố cổ. Gió hè thổi nhẹ, cuốn theo hương hoa sữa, hương bánh mì nóng hổi, và cả những kỷ niệm ngọt ngào. Chiếc hộp nhỏ mà họ tình cờ phát hiện vẫn nằm trong tay Mai, như một lời nhắc nhở: kho báu không chỉ là vật chất, mà còn là những ký ức, những tình cảm mà thời gian chưa thể xóa nhòa.

Trên đường đi, Mai nhìn Duy, mỉm cười. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tất cả những điều chưa từng nói, và trong giây phút ấy, cô nhận ra: mùa hè này sẽ không giống bất kỳ mùa hè nào trước đây. Một hành trình tìm lại kho báu tuổi thơ, tìm lại chính mình, và có lẽ… tìm lại cả nhau, đang chờ phía trước.

Họ bước chân qua những con hẻm nhỏ, ánh nắng chiếu lên mái ngói rêu phong, phủ xuống từng bước đi, tạo nên những hình ảnh lung linh mà Mai biết rằng sẽ in sâu trong ký ức. Một mùa hè mới bắt đầu, đầy hứa hẹn và bí ẩn, và trong lòng Mai, cảm giác hạnh phúc len lỏi, pha lẫn chút hồi hộp: họ đã gặp lại nhau, và lần này, chắc chắn sẽ không để tuột mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×