Sáng hôm sau, phố cổ rực rỡ dưới ánh nắng vàng nhè nhẹ. Sau cơn mưa đêm qua, những viên gạch đỏ còn vương hạt sương, phản chiếu ánh sáng lung linh. Mai kéo vali theo Duy, bước chân chậm rãi để quan sát từng chi tiết quen thuộc, cố ghi nhớ mọi thứ.
“Anh định dẫn em đi đâu trước?” – Mai hỏi, giọng pha chút hồi hộp và thích thú.
Duy quay đầu, nở nụ cười ấm áp: “Địa điểm đầu tiên trên bản đồ. Nơi mà chúng ta từng nghĩ là bắt đầu kho báu.”
Cô nhìn tấm bản đồ cũ trên tay Duy, những nét vẽ nguệch ngoạc, các ký hiệu vòng tròn và mũi tên, khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Mỗi ký hiệu đều gợi lên ký ức tuổi thơ, nhưng giờ đây, chúng mang một ý nghĩa khác: một lời nhắc nhở về quá khứ, nhưng cũng là một thử thách cho hiện tại.
“Cậu có chắc chúng ta nhớ đường không?” – Mai cười, vừa bối rối vừa tò mò.
“Nhớ chứ… tuổi thơ không thể quên đâu.” Duy đáp, mắt lóe lên sự tự tin pha chút hài hước, khiến Mai cười theo.
Họ đi qua quán bánh mì, nơi Mai từng ghé vào mỗi sáng, nơi chủ quán già vẫn nhận ra cô. Duy gật đầu chào, còn Mai mỉm cười, cảm giác thân quen lan tỏa khắp người. Không khí buổi sáng phố cổ thật êm đềm, tiếng chim hót, tiếng xe đạp cà tàng, mùi bánh mì nóng hổi khiến Mai thấy lòng bình yên đến lạ.
Rẽ vào con hẻm nhỏ, Duy dẫn Mai tới bức tường cũ, nơi những ký hiệu mà cả hai từng vẽ ngày xưa vẫn còn mờ nhạt.
“Nhìn kìa…” Duy chỉ tay. “Chúng ta đã từng đứng ở đây để nhìn tòa nhà đối diện mà tưởng rằng có kho báu phía sau.”
Mai gật đầu: “Vậy manh mối đầu tiên sẽ ở đâu?”
Duy quan sát tấm bản đồ, rồi chỉ lên một cửa sổ nhỏ trên tầng hai: “Có thể… chúng ta phải lên đó. Nhưng chắc chắn đã lâu không ai chú ý đến.”
Họ trèo cầu thang gỗ cũ kỹ, từng bậc kêu lạch cạch dưới chân. Cả hai không khỏi lo lắng, nhưng trái tim đều rộn ràng vì hồi hộp. Khi đến cửa sổ, Duy lau lớp bụi bám trên kính, lộ ra ký hiệu hình tròn, mũi tên chỉ xuống tầng hầm.
“Đây rồi… manh mối đầu tiên!” Mai thốt lên, ánh mắt rực sáng.
Duy mỉm cười: “Có vẻ kho báu thực sự không ở trên cao, mà ở dưới tầng hầm. Chúng ta phải tìm đường xuống.”
Họ mở cửa tầng hầm, mùi ẩm mốc bốc lên khiến Mai nhăn mũi, nhưng trái tim cô lại dâng lên sự háo hức. Ánh sáng từ đèn pin của Duy chiếu lên những bức tường rêu phong, thùng gỗ cũ, và các vật dụng bị bỏ quên lâu ngày.
Mai bước cẩn thận, mắt dõi theo từng chi tiết. Bỗng, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu dưới gầm bàn: “Duy… đây có thể là manh mối.”
Duy cúi xuống, mở hộp. Bên trong là vài tấm ảnh cũ, một chiếc la bàn nhỏ, và một mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc: “Kho báu không chỉ là vật chất, mà là những kỷ niệm và tình cảm.”
Mai nhìn Duy, ánh mắt sáng rực: “Anh thấy không… đây chính là thông điệp mà chúng ta cần. Kho báu thật sự không phải vàng bạc, mà là ký ức, là… chúng ta.”
Duy gật đầu, nụ cười hiền hậu: “Từ giờ, chúng ta sẽ khám phá mọi manh mối cùng nhau.”
Họ rời tầng hầm, bước ra ánh sáng ban mai. Phố cổ vẫn nhộn nhịp, từng con hẻm phản chiếu ánh nắng lung linh. Mai cảm thấy trái tim mình nhảy nhót, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng: lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy ai đó quan tâm và hiểu mình đến vậy.
Trên đường đi từ tầng hầm trở ra, phố cổ vẫn nhộn nhịp nhưng lại mang vẻ bình yên lạ thường. Ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua tán cây, lấp lánh trên những viên gạch đỏ, tạo thành những vệt sáng lung linh dọc con đường. Không khí mùa hè tràn ngập hương hoa sữa và mùi bánh mì nóng hổi từ những quán nhỏ ven đường. Mai hít sâu, cảm nhận từng nhịp thở của phố cổ, cảm giác bình yên xen lẫn hồi hộp làm tim cô đập nhanh.
“Anh có thấy không,” Mai nói, mắt dõi theo những đốm sáng nhảy nhót trên mặt đường, “mọi thứ vẫn quen thuộc như ngày xưa, nhưng cũng khác lạ đến kỳ diệu.”
Duy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy. Nhưng anh tin một điều: dù phố thay đổi thế nào, ký ức vẫn ở đó, chờ chúng ta quay lại để khám phá.”
Họ bước chậm, cùng nhau quan sát những góc phố cũ kỹ mà dường như không thay đổi sau nhiều năm. Ông lão bán báo ngoài ngã tư vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, nở nụ cười khi thấy Mai và Duy. Cô bé bán chè, giờ đã lớn, nhìn họ cười hiền hậu, như thể chào đón những người bạn cũ quay về. Mọi thứ gợi lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ diệu, khiến Mai thấy lòng mình ấm áp đến lạ.
Khi đến công viên nhỏ, nơi họ từng trốn chơi, ánh sáng xuyên qua tán lá tạo thành những mảng sáng lung linh trên con đường đất. Gốc cây già nơi họ từng ngồi trò chuyện mùa hè năm nào vẫn sừng sững, rễ cây vươn ra những đường cong mềm mại, phủ lên nền đất những vệt nắng nhấp nháy.
Duy chỉ vào gốc cây: “Manh mối tiếp theo có thể ở quanh đây. Chúng ta phải quan sát từng chi tiết nhỏ, từng viên sỏi, từng khóm cỏ.”
Mai gật đầu, mắt sáng rực: “Ừ… tất cả những thứ nhỏ bé đều có thể dẫn chúng ta tới kho báu.”
Cô khẽ cúi xuống nhặt một chiếc lá rơi, tay chạm vào một vật cứng dưới đất. Cô nhấc lên, là một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ, phủ đầy bụi: “Duy… xem này!”
Duy tiến lại, ánh mắt lóe lên sự hứng khởi: “Có lẽ đây là manh mối quan trọng. Cậu có thấy không, dường như cả thành phố này đang dẫn chúng ta đi từng bước.”
Mai mở hộp ra, bên trong là một tấm bản đồ nhỏ hơn, vài vật kỷ niệm từ thuở nhỏ, và một mảnh giấy nữa: “Hãy đi hết con đường này, và trái tim sẽ chỉ lối.”
Mai đọc xong, nhìn Duy, ánh mắt long lanh, vừa hồi hộp vừa cảm động: “Lần này thông điệp thật rõ ràng. Nó nhắc chúng ta rằng kho báu không phải là thứ vật chất, mà là cảm xúc, ký ức, và tình cảm mà chúng ta cùng nhau trải qua.”
Duy nắm nhẹ tay Mai, cảm giác ấm áp truyền từ tay anh khiến cô hơi bối rối nhưng đồng thời cũng thấy trái tim mình rung lên nhịp điệu mới. “Anh đồng ý. Từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, khám phá mọi manh mối và chia sẻ mọi khoảnh khắc.”
Mai khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh biết không… em chưa từng nghĩ mình lại cảm thấy hạnh phúc như thế này, khi đi tìm một kho báu mà chẳng biết nó thực sự là gì.”
Duy nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng khiến Mai cảm thấy tim mình nhảy lên từng nhịp. “Có thể kho báu thật sự chính là những khoảnh khắc này, khi chúng ta cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau cười, cùng nhau hồi hộp và lo lắng. Cậu có nghĩ vậy không?”
Mai gật đầu, cảm giác ngọt ngào lan tỏa: “Ừ… anh đúng. Tất cả những cảm giác này, chính là kho báu mà em đang tìm kiếm.”
Họ ngồi xuống bên gốc cây, bàn tay vẫn nắm chặt nhau, nhìn lên bầu trời xanh lồng lộng, nơi ánh nắng chiếu qua tán lá tạo thành những vệt sáng nhấp nhô trên mặt đất. Trong khoảnh khắc ấy, Mai nhận ra điều mình từng kìm nén bấy lâu: trái tim cô vẫn còn rung động với Duy, không chỉ là tình bạn, mà là một cảm xúc sâu hơn, dịu dàng và ấm áp.
Duy thì cũng cảm nhận được nhịp tim cô, và trong lòng anh, những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên bấy lâu bỗng nhiên sống lại. Anh thấy may mắn khi được gặp lại Mai, khi họ cùng nhau chia sẻ hành trình khám phá này, và biết rằng đây chính là mùa hè đặc biệt, nơi cả hai không chỉ tìm thấy ký ức, mà còn tìm thấy nhau.
“Mai,” Duy khẽ nói, giọng trầm ấm, “anh biết mùa hè này sẽ chỉ mới bắt đầu, nhưng anh muốn bước cùng cậu hết con đường mà bản đồ dẫn chúng ta.”
Mai nhìn anh, cảm giác tim mình như nở ra một bông hoa nhỏ, vừa hồi hộp vừa an yên: “Em cũng vậy… em muốn đi cùng anh, tìm mọi manh mối, trải qua mọi điều, và… giữ khoảnh khắc này mãi trong tim.”
Họ đứng dậy, bước đi trên con đường phủ nắng, tay trong tay, trái tim hòa nhịp với nhịp sống phố cổ. Mỗi bước đi đều mang đến cảm giác hứng khởi, mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng rung động và hy vọng cho những thử thách tiếp theo. Mùa hè này vừa bắt đầu, nhưng hứa hẹn một hành trình đầy bí ẩn, lãng mạn và hồi hộp, mở ra cơ hội cho những chương tiếp theo, nơi họ sẽ cùng nhau khám phá bí ẩn phố cổ và phát triển tình cảm từng ngày.