mùa hè của chúng ta

Chương 8: Bí mật từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè trên con phố cổ vẫn rực rỡ dưới ánh nắng vàng, nhưng hôm nay, không khí mang một cảm giác khác lạ, vừa êm dịu vừa bí ẩn. Mai và Duy bước ra từ tầng hầm, tay trong tay, tim còn vương dư âm của thử thách vừa qua. Ánh nắng chiều xuyên qua mái hiên, lấp lánh trên nền đá đỏ, nhưng trong lòng họ, một dự cảm khó tả bắt đầu len lỏi: có điều gì đó từ quá khứ đang chờ đợi họ, điều mà họ chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện.

Họ đi qua những con đường nhỏ lát đá, mái ngói cũ phủ rêu xanh, tiếng gió rì rào qua khe hẹp, lẫn tiếng chim hót xa vắng. Duy bất chợt dừng lại, ánh mắt khẽ nhíu lại.

— “Anh cảm giác… ai đó đang theo dõi chúng ta,” anh nói, giọng trầm thấp.

Mai nắm chặt tay anh, hơi sợ nhưng vẫn tin tưởng.

— “Anh chỉ lo xa thôi, đúng không?”

Duy không trả lời ngay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một ngôi nhà cổ cách đó vài căn. Bóng dáng một người phụ nữ đứng bên cửa sổ, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng khó nhận biết, làm trái tim Mai thắt lại.

Họ tiếp tục bước đi, nhưng tâm trí không thể rời khỏi bóng dáng ấy. Khi đến một quán trà cổ, Duy quyết định dừng lại, ánh mắt nghiêm túc.

— “Mai… có thể chuyện này liên quan đến quá khứ gia đình anh. Em tin anh chứ?”

Mai nhìn anh, trái tim nhói lên, nhưng vẫn gật đầu.

— “Anh biết mà, em luôn tin anh.”

Duy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa nỗi lo lắng. Anh biết những bí mật lâu nay anh che giấu sẽ sớm bùng lên, thử thách tình cảm họ lần nữa.

Họ vừa ngồi xuống, chưa kịp thưởng trà, một bà lão xuất hiện, bước chậm rãi từ bóng râm phía cửa quán. Bà cúi chào, giọng trầm ấm:

— “Chào hai cháu. Có lẽ cháu chưa biết, nhưng hôm nay… quá khứ sẽ gọi tên các cháu.”

Mai nhìn Duy, ánh mắt lo lắng. Bà lão chìa ra một phong bì cũ, mép rách, giấy vàng úa.

— “Trong này là những gì các cháu cần biết. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần, vì sự thật đôi khi không dễ chịu.”

Duy cầm phong bì, tay hơi run, cảm giác nặng nề lan ra toàn thân. Anh nhìn Mai.

— “Em… chúng ta phải mở ra, cùng nhau.”

Mai gật đầu, lòng căng thẳng đến mức khó thở. Họ mở phong bì. Bên trong là những bức thư, hình ảnh cũ của gia đình Duy, và một tấm bản đồ dẫn đến một ngôi biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô. Một bức thư dài ghi:

"Duy, nếu một ngày cháu đọc được những dòng này, có nghĩa là quá khứ đã chạm đến hiện tại. Những gì cha mẹ để lại không chỉ là vật chất, mà còn là trách nhiệm và sự thật về nguồn gốc. Hãy đi đến biệt thự, nơi tất cả bí mật sẽ được hé lộ. Nhưng hãy cẩn thận… không phải ai cũng mong muốn sự thật được phơi bày."

Mai run nhẹ, áp tay lên vai Duy:

— “Anh… em tin anh, dù chuyện gì đang chờ đợi.”

Duy thở sâu, nắm chặt tay cô:

— “Cảm ơn em… sự tin tưởng của em là sức mạnh lớn nhất của anh.”

Họ đứng lên, quyết định thực hiện chuyến đi đến biệt thự, dù trong lòng đều biết sẽ gặp phải những thử thách chưa từng có.

Đêm xuống khi họ đến gần ngôi biệt thự bỏ hoang. Căn nhà trông hoang tàn, tường nứt, mái ngói rơi vỡ, nhưng vẫn mang vẻ cổ kính và bí ẩn. Duy và Mai bước vào, ánh sáng đèn pin chiếu qua không gian rộng, lấp ló những vật dụng phủ bụi, những bức tranh cũ treo trên tường và tiếng gió rít qua cửa sổ sắt cũ.

Trong phòng khách, họ phát hiện một chiếc hộp bằng gỗ lớn, khóa bằng cơ chế phức tạp hơn mọi thứ họ từng gặp. Duy nhìn Mai, giọng trầm:

— “Phải phối hợp tuyệt đối. Bất cứ sai sót nào cũng có thể phá hỏng cơ chế.”

Mai gật đầu, tay trong tay, trái tim hòa nhịp. Họ bắt đầu giải manh mối, vừa phối hợp ánh sáng, vừa ghép các ký hiệu, vừa nhớ lại những ký ức tuổi thơ được ghi lại trong các bức thư. Âm thanh cơ chế kêu cọt kẹt, tiếng cửa rít, và những mảnh ghép dần dần khớp, khiến họ căng thẳng đến từng hơi thở.

Khi ghép gần xong, một cánh cửa bí mật mở ra, bên trong là phòng chứa các vật kỷ niệm, những tài liệu liên quan đến gia đình Duy, và một bức chân dung cha mẹ anh. Trong ánh sáng đèn pin, Duy nhận ra nụ cười trên bức tranh giống hệt nụ cười của anh hiện tại, một sự kết nối kỳ lạ giữa quá khứ và hiện tại. Một tấm thư khác rơi ra từ bàn:

"Con trai à, mọi sự thật có thể khiến con bất ngờ, nhưng hãy nhớ rằng tình yêu và niềm tin sẽ dẫn dắt con. Sự thật không làm hỏng tình cảm, mà sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn."

Mai nhìn Duy, nước mắt trào ra:

— “Anh… em chưa bao giờ thấy anh như thế này… nhưng em tin anh, luôn tin anh.”

Duy kéo Mai vào lòng, dịu dàng:

— “Em là lý do anh có thể mạnh mẽ bước qua tất cả.”

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động phía sau vang lên. Một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt sắc lạnh:

— “Duy… không phải ai cũng mong muốn sự thật được hé lộ đâu.”

Duy bước ra trước, bảo vệ Mai:

— “Anh không sợ. Sự thật là của chúng ta, và em cũng sẽ an toàn.”

Người đàn ông tiến gần, những ký ức cũ về mâu thuẫn gia đình sống lại, tạo ra thử thách mới cho tình cảm và lòng dũng cảm của Duy. Mai run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt tay Duy, cảm nhận nhịp tim anh qua từng hơi thở. Họ cùng nhau đối mặt, phối hợp để mở khóa các cơ chế cuối cùng, ánh sáng từ đèn pin phản chiếu vào các ký hiệu, tiếng cơ chế cọt kẹt vang lên từng nhịp.

Cuối cùng, họ mở được hộp chứa bí mật cuối cùng: những tài liệu chứng minh quá khứ gia đình, những món quà để lại, và một bức thư dài:

"Tình yêu, niềm tin, và sự đồng hành… đó mới là kho báu thực sự. Mọi thử thách chỉ là để các con hiểu điều đó."

Mai và Duy nhìn nhau, nước mắt trào ra, cười và ôm nhau thật chặt. Họ hiểu rằng mọi thử thách, mọi khó khăn từ quá khứ đến hiện tại, đều chỉ để dẫn họ đến khoảnh khắc này: sự tin tưởng tuyệt đối, tình yêu bền chặt, và niềm hy vọng cho tương lai.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên khuôn mặt họ, ánh mắt hòa nhịp, nhịp tim hòa nhịp. Mùa hè này không chỉ chứng kiến thử thách, mà còn khắc sâu tình yêu bất diệt giữa hai người. Họ bước ra khỏi biệt thự, trời đã về khuya, ánh trăng chiếu xuống mái ngói rêu phủ, những âm thanh của phố cổ đêm vang vọng xa xăm, hòa cùng tiếng gió rì rào và tiếng nước nhỏ giọt.

Mai dựa vào vai Duy, dịu dàng thì thầm:

— “Anh… em tin rằng, dù còn bao nhiêu thử thách, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

— “Anh cũng tin… bởi vì em là sức mạnh và là kho báu lớn nhất của anh.”

Họ nắm tay nhau, bước đi trên con đường lát đá, giữa ánh trăng dịu dàng, giữa những ký ức và thử thách vừa qua, biết rằng hành trình phía trước có thể còn nhiều bất ngờ, nhưng tình yêu và sự gắn kết sẽ dẫn lối họ, bền chặt và vững vàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×