mùa hè của chúng ta

Chương 9: Bóng tối từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè trên phố cổ rực rỡ dưới ánh nắng, nhưng không khí hôm nay mang một cảm giác vừa êm dịu, vừa nặng nề như có điều gì đang rình rập. Mai và Duy bước đi bên nhau, tay nắm chặt, trái tim vừa hồi hộp vừa dâng lên cảm giác phấn khích. Sau thử thách tại biệt thự bỏ hoang, cả hai đều nhận ra rằng, bí mật vừa hé lộ chỉ là khởi đầu – bóng tối thực sự vẫn đang chờ họ khám phá, từng bước từng bước, âm thầm và nguy hiểm.

Duy đi trước, ánh mắt xa xăm, hồi tưởng về tuổi thơ. Những ngày anh còn bé, được cha mẹ dẫn đi dạo trên con phố này, cảm nhận hương trà thoang thoảng, tiếng gió thổi qua mái hiên, nụ cười của mẹ, bàn tay rắn chắc của cha. Những ký ức vừa ngọt ngào vừa đầy bí ẩn, bởi lúc đó anh chưa hề biết rằng đằng sau những trò chơi ấy, là cả một kho tàng bí mật gia đình, nơi chứa những âm mưu, những lời hứa, và cả những nỗi đau chưa từng hé lộ.

— “Anh có cảm giác chúng ta chưa kết thúc thử thách đâu,” Duy nói, giọng trầm, nghiêm trang.

Mai liếc nhìn anh, ánh mắt long lanh nhưng vẫn đầy quyết tâm:

— “Em biết… nhưng em sẽ ở bên anh, bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Họ bước trên con đường lát đá cũ kỹ, nơi những chiếc lá khẽ rung theo nhịp gió, ánh sáng xuyên qua mái hiên tạo thành những đốm sáng nhảy nhót trên nền đá. Từng âm thanh nhỏ – tiếng cửa cọt kẹt, tiếng chim hót, tiếng nước nhỏ giọt – đều khiến trái tim họ đập nhanh. Mai dựa vào vai Duy, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, và dường như trong khoảnh khắc ấy, mọi sợ hãi đều tan biến.

— “Anh có chắc chúng ta nên đến nơi này không? Nếu mọi thứ trở nên nguy hiểm…” cô thì thầm.

Duy quay lại, nắm tay cô, ánh mắt kiên định:

— “Em không cần sợ. Anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách, thử thách này cũng không khác gì.”

Họ tiếp tục tiến vào khu ngoại ô yên tĩnh. Trước mắt họ là ngôi nhà cổ phủ đầy dây leo, cửa gỗ mục nát, bức tường rêu phong như những chứng nhân thầm lặng của thời gian. Gió thổi qua kẽ lá, tạo ra âm thanh rì rào, hòa cùng tiếng bước chân vang nhẹ trên nền đất ẩm. Khi họ đặt chân vào trong, cảm giác lạnh lẽo tràn khắp cơ thể, như thể thời gian cũng tạm dừng.

— “Cảnh này… sao quen quen nhỉ?” Mai thì thầm, đôi mắt nhìn quanh đầy nghi ngại.

Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, hơi ấm truyền sang làm cô bớt run:

— “Đây là nơi cha anh từng giấu nhiều bí mật. Hôm nay, chúng ta sẽ biết toàn bộ sự thật về gia đình anh… và lý do những người kia không muốn sự thật được hé lộ.”

Phòng chính là trung tâm mọi bí ẩn. Một chiếc hộp bằng sắt cũ, khóa kín bằng cơ chế phức tạp, đứng lặng lẽ giữa bụi bặm. Duy nhìn Mai, giọng trầm:

— “Phải phối hợp tuyệt đối. Một sai lầm thôi cũng đủ phá hỏng mọi thứ.”

Mai gật đầu, tay trong tay anh, cảm giác nhịp tim hòa nhịp với Duy. Ánh sáng từ đèn pin phản chiếu các ký hiệu trên hộp, tạo bóng đổ kỳ ảo trên tường. Họ bắt đầu giải manh mối, ghép từng ký hiệu, từng chi tiết nhỏ, vừa hồi hộp vừa háo hức. Khi các mảnh ghép cuối cùng khớp nhau, tiếng cơ chế kêu cọt kẹt vang lên, khiến cả hai thở phào nhưng vẫn căng thẳng.

Trong quá trình giải đố, Mai nhìn thấy một bức ảnh cũ – hình cha mẹ Duy đứng cùng một người đàn ông lạ. Ánh mắt cô lo lắng:

— “Anh… sao cha mẹ anh lại đứng cùng người đàn ông này?”

Duy nhìn kỹ, khuôn mặt thoáng buồn:

— “Người đàn ông này từng là đối tác kinh doanh của cha anh, nhưng mối quan hệ rạn nứt từ lâu. Anh nghi ngờ ông ta không muốn sự thật được hé lộ.”

Một tiếng động lớn vang lên phía sau. Cả hai quay lại, thấy người đàn ông và người phụ nữ bí ẩn bước ra từ bóng tối, ánh mắt sắc lạnh, đầy nghi hoặc và đe dọa.

— “Các cháu nghĩ có thể khám phá mọi bí mật dễ dàng sao?” người đàn ông lạnh lùng hỏi.

Duy bước ra trước, chắn trước Mai:

— “Chúng ta không sợ. Sự thật là của chúng ta, và em sẽ an toàn.”

Mai nắm chặt tay anh, tim đập dồn dập, lòng dũng cảm trỗi dậy. Họ cùng nhau phối hợp, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các ký hiệu cuối cùng, cơ chế cọt kẹt vang lên từng nhịp. Mỗi giây phút căng thẳng, từng hơi thở dồn dập, họ hòa nhịp cùng nhau, vừa hồi hộp vừa quyết tâm.

Cuối cùng, chiếc hộp mở ra. Bên trong là những bức thư, nhật ký và vật dụng liên quan đến gia đình Duy. Mỗi món đồ kể một câu chuyện, hé lộ bí mật: mối quan hệ kinh doanh, mâu thuẫn cũ, những âm mưu che giấu sự thật. Một bức thư dài viết:

"Tình yêu, niềm tin và sự đồng hành… đó mới là kho báu thực sự. Mọi thử thách chỉ là để các con hiểu điều đó. Đừng sợ bóng tối, vì bóng tối chỉ làm ánh sáng của các con thêm rực rỡ."

Mai và Duy ôm nhau, nước mắt trào ra, vừa cười vừa khóc. Họ nhận ra, mọi thử thách và bí mật từ quá khứ đến hiện tại chỉ nhằm đưa họ đến khoảnh khắc này: tình yêu, sự tin tưởng và hy vọng cho tương lai.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên khuôn mặt họ, ánh mắt hòa nhịp, nhịp tim hòa nhịp. Mùa hè này không chỉ chứng kiến thử thách, mà còn khắc sâu tình yêu bất diệt giữa hai người.

Họ bước ra khỏi ngôi nhà cổ, trời đã rạng sáng. Ánh nắng chiếu xuống mái ngói phủ rêu, âm thanh phố cổ vang vọng xa xăm, tiếng gió rì rào, tiếng nước nhỏ giọt. Mai dựa vào vai Duy, dịu dàng thì thầm:

— “Anh… em tin rằng, dù còn bao nhiêu thử thách, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

— “Anh cũng tin… bởi vì em là sức mạnh và là kho báu lớn nhất của anh.”

Họ nắm tay nhau, bước đi trên con đường lát đá, giữa ánh nắng mai dịu dàng, giữa ký ức và thử thách vừa qua. Họ biết, hành trình phía trước còn nhiều bất ngờ, nhưng tình yêu và sự gắn kết sẽ dẫn lối họ, bền chặt và vững vàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×