Thị trấn nhỏ nơi Nam và An sinh ra và lớn lên không có tên trên bản đồ du lịch, cũng chẳng có những khu nghỉ dưỡng hào nhoáng. Nó chỉ đơn giản là một dải đất yên bình, lưng tựa vào những ngọn đồi trồng phi lao xanh mướt, mặt hướng ra biển cả mênh mông. Ở nơi này, thời gian dường như có một nhịp điệu riêng, được đo đếm không phải bằng kim đồng hồ mà bằng tiếng sóng và tiếng ve.
Sóng ở đây hiền hòa, ngày đêm vỗ về bờ cát trắng mịn như một lời ru không bao giờ dứt. Âm thanh ấy len lỏi vào từng con ngõ nhỏ, len vào giấc ngủ của mỗi người dân, trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn họ. Và khi mùa hè đến, bản giao hưởng của biển cả lại có thêm một nhạc công đặc biệt: những dàn đồng ca ve sầu. Tiếng ve râm ran, dai dẳng suốt những trưa hè oi ả, kéo dài từ lúc mặt trời lên đỉnh đầu cho đến khi hoàng hôn bắt đầu buông những vệt nắng màu mật ong xuống mặt biển.
Nam và An được sinh ra trong bản giao hưởng của sóng và ve ấy. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một hàng rào cây hoa giấy lúc nào cũng nở hoa tim tím. Có lẽ vì thế mà từ khi còn nằm trong nôi, chúng đã mặc định xem nhau là một phần của thế giới.
An, cô bé có bím tóc đuôi sam lúc nào cũng nhảy nhót sau lưng, sở hữu đôi mắt đen láy và sáng rực như hai hòn bi ve dưới nắng. Đôi mắt ấy luôn ánh lên sự tinh nghịch và tò mò vô tận với thế giới xung quanh. An là ngọn gió, là dòng suối róc rách không bao giờ chịu đứng yên. Cô bé có thể nghĩ ra hàng trăm trò quậy phá trong một buổi chiều, từ việc chọc cho con chó nhà ông Ba hàng xóm sủa inh ỏi cho đến việc trèo lên cây bàng già ở cuối ngõ chỉ để xem tổ chim sáo.
Trái ngược hoàn toàn với An, Nam lại là một hồ nước tĩnh lặng. Cậu bé có vóc người mảnh khảnh, nước da ngăm đen vì những trưa hè trốn ngủ đi lang thang, và một đôi mắt rất hiền. Nam ít nói, thường chỉ lẳng lặng quan sát mọi thứ xung quanh bằng ánh nhìn trầm tư. Cậu không phải là người khởi xướng các trò chơi, nhưng luôn là người tham gia nhiệt tình nhất trong mọi cuộc phiêu lưu của An.
Nếu An là người quyết định sẽ "chinh phục" con dốc cao nhất ở cuối thị trấn, thì Nam sẽ là người lẳng lặng đi phía sau, sẵn sàng đưa tay ra đỡ lấy cô bạn khi cô suýt trượt chân. Nếu An cao hứng trèo lên bờ tường để hái trộm một chùm hoa dại, thì Nam sẽ đứng dưới canh chừng, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng liều lĩnh của An, lòng thấp thỏm lo âu.
Tình bạn của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế. Không cần một lời hẹn ước, không cần một lời tuyên bố. Sáng sớm, An chỉ cần gọi "Nam ơi!" từ bên này hàng rào là vài phút sau, Nam đã có mặt, sẵn sàng cho một ngày dài rong ruổi. Họ cùng nhau chia sẻ que kem mát lạnh mẹ cho, cùng nhau ngồi bệt xuống vệ đường xem một đàn kiến đang tha mồi, cùng nhau nằm dài trên bãi cát để đếm những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời.
Đối với người dân trong thị trấn, hình ảnh cô bé An lí lắc chạy phía trước và cậu bé Nam trầm lặng theo sau đã trở nên quá đỗi quen thuộc, đẹp đẽ như chính vùng đất yên bình này. Họ là hai mảnh ghép tưởng chừng như trái ngược nhưng lại vừa vặn đến lạ kỳ, tạo nên một bức tranh tuổi thơ trong trẻo, ngập tràn trong tiếng sóng vỗ và tiếng ve ngân của miền biển thân thương.