Thời gian ở Paris có khả năng bào mòn và tái tạo. Nó bào mòn đi nỗi nhớ nhà da diết ban đầu của An, và dần tái tạo trong cô một con người mới, mạnh mẽ và độc lập hơn. Cô không còn là cô bé sinh viên ngoại quốc rụt rè, lạc lõng. Giờ đây, An đã là một sinh viên năm ba đầy tự tin, tiếng Pháp đã trôi chảy hơn và đã quen với nhịp sống hối hả của thành phố.
Sự thay đổi này có một phần đóng góp không nhỏ của Jean-Pierre.
An gặp Jean-Pierre trong một buổi làm đồ án kiến trúc ở xưởng của trường. Đêm đó đã rất khuya, An đang vật lộn với một mô hình phức tạp, những thanh gỗ balsa nhỏ xíu cứ liên tục gãy và không kết dính với nhau. Cô gần như muốn bật khóc vì bất lực. Jean-Pierre, một cậu bạn cùng lớp người Pháp với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt xanh thông minh, cũng đang làm việc ở bàn bên cạnh. Anh đã quan sát cô một lúc.
"Có vẻ như cậu đang gặp rắc rối nhỉ?" Jean-Pierre lên tiếng bằng tiếng Pháp, giọng anh trầm và ấm.
Anh bước tới, không hề tỏ ra trịch thượng, chỉ nhẹ nhàng chỉ cho cô một loại keo dán khác và một kỹ thuật cắt tốt hơn. Sự giúp đỡ đơn giản nhưng kịp thời của anh đã cứu An khỏi một đêm thảm họa. Đó là khởi đầu cho một tình bạn đẹp.
Họ nhanh chóng trở thành một cặp bài trùng trong học tập. Cả hai đều có chung một niềm đam mê cháy bỏng với kiến trúc, họ có thể ngồi hàng giờ trong thư viện, cùng nhau phân tích một bản vẽ của Le Corbusier hay tranh luận về một trường phái thiết kế mới. Jean-Pierre, sinh ra và lớn lên ở Paris, đã trở thành người hướng dẫn viên đặc biệt của An. Anh không đưa cô đến những nơi khách du lịch hay đến. Anh dẫn cô đến những con hẻm nhỏ có những hiệu sách cũ kỹ, những khu chợ trời bán đồ cổ, những quán cà phê mà chỉ người dân địa phương mới biết.
Chính Jean-Pierre đã dạy An cách thưởng thức một ly cà phê đúng kiểu Paris, cách nói chuyện tự nhiên hơn với người bản xứ. Qua anh, An không chỉ nhìn thấy một Paris hoa lệ, mà còn cảm nhận được một Paris đời thường, có chiều sâu và có tâm hồn. Dần dần, cô không còn cảm thấy mình là một người khách lạ nữa.
Một chiều chủ nhật, Jean-Pierre rủ An đến tham quan Villa Savoye, một công trình biểu tượng của kiến trúc hiện đại nằm ở ngoại ô Paris. Khi đứng trước tòa nhà màu trắng tinh giản, lơ lửng trên những hàng cột thanh mảnh, An cảm thấy một sự rung động sâu sắc.
"Nó thật hoàn hảo," cô thì thầm.
"Nó thể hiện một triết lý," Jean-Pierre nói, mắt anh cũng ánh lên sự ngưỡng mộ. "Một cỗ máy để ở, nhưng là một cỗ máy đầy thi vị."
Họ đi bên nhau, bàn luận sôi nổi về không gian, ánh sáng và vật liệu. An nhận ra rằng, cô có thể chia sẻ với Jean-Pierre những suy nghĩ chuyên sâu nhất về đam mê của mình, một điều mà cô chưa bao giờ có thể làm được với Nam. Đó không phải là lỗi của Nam, chỉ đơn giản là họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Tình bạn với Nam được xây dựng trên ký ức, còn tình bạn với Jean-Pierre được xây dựng trên đam mê và hiện tại.
Jean-Pierre rất quý mến An. Điều đó thể hiện qua cách anh luôn kiên nhẫn lắng nghe cô, cách anh nhìn cô đầy trìu mến khi cô say sưa nói về một ý tưởng nào đó, hay cách anh luôn nhớ cô thích uống sô cô la nóng thay vì cà phê. An có cảm nhận được tình cảm đặc biệt đó, nhưng cô không nghĩ nhiều về nó. Trái tim cô vẫn là một vùng đất phức tạp. Nhưng không thể phủ nhận, sự hiện diện của Jean-Pierre đã lấp đầy khoảng trống cô đơn trong lòng cô, mang lại cho cô cảm giác được thấu hiểu và thuộc về.
Trong một email hiếm hoi gửi cho Nam, cô có nhắc đến anh một cách tự nhiên: "Dạo này tớ hay học nhóm với một người bạn Pháp tên là Jean-Pierre. Cậu ấy giỏi và tốt bụng lắm, đã giúp tớ rất nhiều."
Ở Việt Nam, Nam đọc dòng tin nhắn đó. Cậu không ghen, chỉ có một nỗi buồn thầm lặng và sự chấp nhận. Cậu mừng vì An đã có một người bạn tốt ở nơi đất khách quê người. Nhưng cái tên "Jean-Pierre" cũng giống như một chiếc đinh, đóng thêm một lần nữa vào cỗ quan tài chôn giấu mối tình của họ, khẳng định rằng thế giới của An giờ đây đã có những cái tên mới, những niềm vui mới, những mối quan hệ mới mà cậu hoàn toàn là người ngoài.
Một buổi tối mùa đông, tuyết rơi nhẹ bên ngoài cửa sổ. An và Jean-Pierre ngồi trong một quán cà phê nhỏ ấm cúng, cùng nhau cười nói về một câu chuyện vui. An cảm thấy một sự bình yên và hạnh phúc thật sự. Cô nhận ra rằng mình đã không còn cảm thấy nhớ nhà đến quay quắt nữa. Paris, với sự giúp đỡ của Jean-Pierre, đã dần trở thành ngôi nhà thứ hai của cô. Cái thị trấn ven biển nhỏ bé với những con sóng vỗ về, giờ đây đã trở thành một ký ức đẹp, nhưng ngày một xa xôi.