Nam nhận được email của An vào một buổi sáng, khi cậu đang chuẩn bị đến trường đại học. Cậu đã vào một trường kiến trúc trong thành phố, một lựa chọn mà không ít người cho rằng có ảnh hưởng từ An. Nhìn thấy tên người gửi, tim cậu đập rộn lên. Cậu đọc email của cô không dưới năm lần. Cậu vui khi thấy cô được sống trong giấc mơ của mình, nhưng lòng lại quặn thắt khi đọc những dòng về nỗi cô đơn.
Cậu ngồi xuống viết thư trả lời ngay lập tức. Cậu kể cho cô nghe mọi chuyện ở nhà: bố mẹ cô vẫn khỏe, gốc hoa giấy trước nhà An năm nay nở rộ hơn mọi khi, cây phượng ở trường đã rụng hết lá, và cả chuyện con Mực nhà ông Ba vừa đẻ được một lứa chó con. Cậu kể những chuyện vụn vặt, đời thường, như một nỗ lực để níu giữ cô lại với thế giới mà cô đã rời xa. Cậu cố gắng dùng một giọng văn vui vẻ, động viên cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Khi đọc đến dòng "Tớ nhớ cậu", tay cậu khựng lại. Cậu muốn viết "Tớ cũng nhớ cậu đến phát điên", nhưng cuối cùng, cậu chỉ gõ một dòng an toàn: "Ở nhà mọi người cũng rất nhớ cậu."
An nhận được hồi âm, cô đọc ngấu nghiến từng chữ, mỉm cười khi đọc những tin tức từ quê nhà. Nó giống như một cơn mưa rào giữa sa mạc. Nhưng đâu đó trong lòng, cô vẫn cảm thấy một sự hụt hẫng không thể giải thích.
Những tháng đầu tiên, họ vẫn giữ liên lạc đều đặn qua email. Những lá thư dài đầy ắp những câu chuyện. An kể về những môn học thú vị, những chuyến đi đến bảo tàng. Nam kể về cuộc sống sinh viên của mình, về những người bạn mới. Họ cố gắng duy trì cây cầu kết nối giữa hai thế giới.
Nhưng rồi, email dần được thay thế bằng những cuộc gọi video. Và đó là lúc những vết nứt đầu tiên xuất hiện một cách rõ rệt.
Trở ngại lớn nhất là sự chênh lệch múi giờ. Khi An kết thúc một ngày học tập mệt mỏi vào buổi tối, thì ở Việt Nam đã là nửa đêm về sáng. Khi Nam rảnh rỗi vào buổi chiều, thì An lại đang bận rộn ở trường. Những cuộc gọi của họ trở nên gượng ép, phải được lên lịch trước, và thường diễn ra trong tình trạng một người thì tỉnh táo, còn người kia thì mắt díu lại vì buồn ngủ.
"Hôm nay của cậu thế nào?" – câu hỏi quen thuộc mở đầu cho mọi cuộc trò chuyện.
Nhưng câu trả lời của họ ngày càng thuộc về hai thế giới khác nhau. An sẽ hào hứng kể về một buổi diễn thuyết của một kiến trúc sư nổi tiếng, về một triển lãm nghệ thuật mà cô vừa tham dự. Cô dùng những thuật ngữ, nhắc đến những cái tên mà Nam chưa từng nghe thấy. Cậu lắng nghe, cố gắng tỏ ra hứng thú, nhưng cậu không thể thực sự chia sẻ được niềm vui đó. Thế giới của cô quá lớn lao và xa lạ.
Ngược lại, khi Nam kể về chuyện lớp cậu vừa tổ chức đi cắm trại ở ngoại thành, hay chuyện quán chè ở đầu ngõ có thêm món mới, An cũng lắng nghe. Nhưng đối với cô, người đang sống giữa nhịp đập của Paris, những câu chuyện đó bỗng trở nên nhỏ bé và xa xôi. Chúng thuộc về một thế giới yên bình, đẹp đẽ, nhưng là một thế giới mà cô không còn thuộc về nữa.
Những khoảng lặng trong cuộc trò chuyện ngày một nhiều hơn. Họ nhìn nhau qua màn hình máy tính, nụ cười trở nên gượng gạo. Sự im lặng từng một thời là sự thấu hiểu thoải mái giữa họ, giờ đây lại là sự im lặng của sự bối rối, của việc không biết phải nói gì tiếp theo. Họ có thể thấy mặt nhau, nhưng không thể chạm vào, không thể cảm nhận được sự hiện diện thực sự của đối phương.
Thời gian trôi đi. Một năm, rồi hai năm.
Những cuộc gọi thưa dần. Từ mỗi tuần một lần, thành hai tuần, rồi một tháng. Đôi khi một kế hoạch "cuối tuần gọi nhé" bị bỏ quên vì một bài tập lớn của An hay một kỳ thi của Nam. Một tin nhắn chúc mừng sinh nhật ngắn gọn thay thế cho một cuộc gọi dài. Một cái "like" trên bức ảnh An đăng ở Paris thay cho một lời hỏi han.
Họ không cãi nhau, không giận hờn. Không ai có lỗi cả. Cuộc sống mới, với những mối bận tâm mới, những người bạn mới, đã cuốn cả hai đi theo những dòng chảy khác nhau. Cây cầu kết nối họ, từng được xây bằng vô vàn kỷ niệm chung, giờ đây đang dần mục ruỗng và sụp đổ dưới sức nặng của khoảng cách và thời gian.
Một buổi tối, sau khi kết thúc một cuộc gọi ngắn ngủi, Nam tắt máy tính và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu không còn cảm thấy đau nhói như trước, chỉ còn lại một nỗi buồn man mác, một sự chấp nhận thầm lặng. Cậu và An, giống như hai con tàu đã từng chung một bến đỗ, giờ đây đang đi về hai phía chân trời đối ngược. Sóng biển của những đại dương khác nhau đã cuốn đi cả những lời hứa hẹn và nỗi nhớ mong. Chỉ còn lại ký ức, đẹp đẽ, nhưng đã thuộc về một thời đã qua.