Mùa Hoa Dài Nhất Năm

Chương 15: LỜI XIN LỖI MUỘN 4 NĂM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau lần gặp cuối, Duy hẹn Hân tại quán cà phê nhỏ gần trường cấp 3 cũ – nơi có cây đàn piano cô từng thích, dù chưa bao giờ dám ngồi xuống. — Cậu vẫn đến hả? – Hân hỏi khi thấy anh. Duy gật đầu, trong tay là một phong thư cũ. — Tớ viết cái này từ năm đầu đại học. Nhưng chưa từng gửi. — Hân mở thư. Nét chữ quen thuộc hiện ra. “Hân à, Tớ biết mình là thằng tệ nhất trong những người từng đi qua đời cậu. Tớ rời đi mà không hỏi cậu có muốn giữ hay buông. Tớ chọn im lặng vì nghĩ cậu sẽ ổn, nhưng lại không đủ dũng cảm để nghe nếu cậu nói 'đừng đi'. Tớ đã không biết rằng: Không phải ai rời đi cũng nên quay về. Nhưng có những người… nếu để lạc nhau, thì cả đời sau chỉ còn tiếc nuối.” Tớ xin lỗi. Muộn màng. Nhưng thật lòng." — Hân gấp lá thư lại. Cô nhìn Duy, không trách móc, không rưng rưng. — Nếu cậu gửi nó sớm hơn… thì tớ đã đọc bằng cả trái tim. — Bây giờ thì sao? — Bây giờ tớ đọc bằng ký ức. — Chiều đó, trời không mưa. Nhưng cả hai đều ngồi dưới mái hiên. Chiếc ô xanh cũ vẫn không được mở ra.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!