Nắng hè vừa chạm đến đầu làng, những tia sáng vàng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá rừng, rọi xuống mặt đất tạo nên những mảng sáng lấp lánh. Khung cảnh bình yên ấy như đang kể một câu chuyện mà chỉ người trong làng mới hiểu hết được ý nghĩa của nó. Trong số đó, có một cô gái đang bước chậm trên con đường đất đỏ dẫn vào làng, ánh mắt dõi theo những cánh hoa gạo đỏ rực thắp lên một mùa hè rực rỡ.
Hương gạo – thứ hương thơm nồng nàn của ký ức – vẫn còn vương vấn đâu đó trong không khí, hòa cùng tiếng chim hót véo von như những bản nhạc không lời của đất trời.
Linh bước đi với tâm trạng pha trộn giữa hồi hộp và bâng khuâng. Sau bao năm xa quê, cô trở lại, đứng trước ngưỡng cửa của tuổi đôi mươi với nhiều dự định và ấp ủ. Về lại đây, nơi có mùa hoa gạo nở rộ, nơi có những ký ức chưa từng phai mờ trong lòng cô.
Linh là con gái duy nhất của ông bà Tư Lương – người nông dân cần cù chăm sóc mảnh đất quanh năm cằn cỗi ở cuối làng. Từ nhỏ, cô đã lớn lên cùng tiếng chim, tiếng suối róc rách và những bông hoa gạo đỏ rực làm nền cho những trò chơi tuổi thơ.
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ như ý muốn. Ba mẹ Linh mất sớm vì tai nạn giao thông, cô theo dì lên thành phố học hành và sống cùng họ suốt nhiều năm. Thành phố hiện đại, ồn ào, náo nhiệt, nhưng trong tim Linh luôn nhớ về cái làng nhỏ bé, giản dị và bình yên ấy.
Hôm nay, Linh trở về, quyết định sẽ ở lại ngôi làng, xây dựng lại cuộc sống và chăm sóc mảnh đất của gia đình. Cô muốn mang mùa hoa gạo nở trở thành mùa của hy vọng, mùa của sự sống mới.
Đi bộ về phía nhà cũ, Linh cảm nhận được từng hơi thở quen thuộc, từng góc sân đã in dấu bước chân cô ngày bé. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé đã cũ kỹ, mảng tường rêu phong ẩn chứa những câu chuyện của ngày xưa.
Mở cánh cổng, bước chân cô vội vã theo tiếng gọi của bà nội – người phụ nữ năm nay đã ngoài bảy mươi, tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sáng long lanh như ngày nào.
“Linh con về rồi à? Ngoan, vào đây bà pha nước cho con uống.” Bà mỉm cười hiền hậu, giọng nói mang đầy sự ấm áp và chờ mong.
Linh ôm chầm lấy bà, đôi mắt ươn ướt bởi cảm xúc dâng trào. Cô biết, bà đã đợi cô rất lâu rồi.
Buổi chiều buông dần, hoa gạo bắt đầu bung nở rực rỡ trên những cành cây cao vút. Màu đỏ cháy của hoa hòa cùng sắc trời xanh thẳm, như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp không thể nào quên.
Linh và bà ngồi trên hiên nhà, nhìn ra khoảng sân rộng, nơi những bông hoa rơi xuống nhẹ nhàng như những mảnh vụn của mùa hè.
Bà kể cho Linh nghe về những thay đổi của làng, về những người bạn cũ, và về những điều mà cô sẽ cần phải biết khi trở về đây.
“Linh à, làng ta không còn như trước, nhiều người đã đi xa, nhiều thứ cũng đổi thay. Nhưng mùa hoa gạo, vẫn luôn rực đỏ mỗi năm, như một lời nhắc nhớ về quá khứ và niềm tin cho tương lai.”
Linh nghe bà kể, lòng tràn đầy niềm tin và quyết tâm.
Một tiếng xe máy chạy nhanh vang lên ngoài đường, phá vỡ sự yên bình của buổi chiều. Linh quay lại nhìn, thấy một chàng trai trẻ dừng xe trước ngõ, ánh mắt cũng hướng về phía nhà cô như có điều gì đó muốn nói.
Người đó – là ai? Và cuộc gặp gỡ bất ngờ này sẽ mở ra những câu chuyện mới ra sao? Mùa hoa gạo đã bắt đầu nở, cũng là lúc những cánh cửa của ký ức và tương lai bắt đầu hé mở.