Linh nhìn theo bóng dáng người thanh niên dừng xe trước cổng. Anh đứng lặng, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô trong vài giây. Khoảng khắc ấy như khiến thời gian ngưng lại. Mãi đến khi bà nội gọi nhẹ: “Linh, con quen cậu ấy à?”, cô mới giật mình, đôi mày khẽ chau lại vì cảm giác lạ lẫm mà thân quen.
Chàng trai ấy tiến lại gần cổng, tháo mũ bảo hiểm, để lộ gương mặt rắn rỏi, đôi mắt đen sâu và giọng nói trầm ấm:
– Bà Tư, cháu chào bà. Cháu là Khánh – cháu ông Mười ở xóm trên. Mới về lại làng được hơn tuần nay.
Bà nội cười hiền hậu, gật đầu:
– À à, Khánh đó hả? Bà nhận ra rồi. Mới ngày nào còn nhỏ xíu, giờ đã cao lớn thế này rồi. Về hẳn luôn hay chỉ ghé chơi?
– Dạ, chắc con về luôn bà ạ. Ba con mất năm ngoái, má thì giờ già yếu, nên con muốn về quê sống cùng má, vừa tiện chăm sóc, vừa... đỡ bon chen ngoài phố.
Câu cuối anh nói khẽ, như nói với chính mình. Linh chỉ im lặng, ánh mắt vẫn dõi theo từng lời nói, từng cử chỉ của người con trai ấy. Cô bắt đầu nhớ ra, cái tên ấy – Khánh – là người từng học cùng lớp cô năm cấp hai. Cậu bạn học giỏi, ít nói nhưng hay giúp bạn bè, đặc biệt là luôn… nhường phần cơm trưa cho Linh mỗi khi cô quên mang theo.
Dường như đọc được suy nghĩ của Linh, Khánh quay sang, nhoẻn miệng cười:
– Linh phải không? Lâu quá không gặp. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, ngay mùa hoa gạo nở…
Nụ cười ấy khiến Linh thoáng ngượng, cô chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời chào. Một phần vì bất ngờ, một phần vì trái tim đang lặng lẽ xao động.
Khánh ngồi lại chơi một lúc rồi chào bà và Linh để về. Trước khi đi, anh quay lại:
– Linh, mai rảnh không? Ra đồi Gạo phía bờ sông chơi, tớ nghe nói mấy cây gạo năm nay nở đẹp lắm.
Linh thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cũng khẽ đáp:
– Ừ, mai gặp.
Câu trả lời ngắn ngủi nhưng mang đầy cảm giác bồi hồi. Cô không ngờ, ngay những ngày đầu trở lại quê hương, lại gặp lại người bạn năm xưa – đúng vào mùa hoa gạo đỏ cháy.
Đêm xuống, làng quê yên bình chìm trong tiếng dế kêu và ánh đèn le lói từ những căn nhà nhỏ. Linh nằm trên chiếc giường tre cũ kỹ, mắt mở to nhìn trần nhà bằng gỗ lim đã bạc màu.
Bà nội đã ngủ. Trong ánh đèn mờ, Linh nghĩ về Khánh, về những năm tháng cấp hai. Lúc ấy, cô luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa đám bạn, chỉ có Khánh là người duy nhất âm thầm quan tâm đến cô.
Cô nhớ những buổi trưa nắng chang chang, hai đứa ngồi dưới gốc gạo già, cùng nhau ăn cơm nắm, uống nước lã từ bình đựng bằng lá chuối. Khánh từng bảo: “Hoa gạo đỏ như lửa trời, nhưng tớ thấy nó giống trái tim hơn. Đỏ rực và thật ấm.”
Thời gian đã cuốn đi nhiều thứ, nhưng ký ức về Khánh dường như vẫn nằm đâu đó trong trái tim Linh, chỉ đợi một mùa hoa gạo để trỗi dậy.
Sáng hôm sau, Linh dậy sớm, cùng bà nội quét sân, nấu cơm rồi ra chợ làng. Không khí chợ quê vẫn vậy – ồn ào, rộn ràng nhưng gần gũi. Người làng nhận ra cô, hỏi han đủ điều, khiến cô vừa vui, vừa xúc động.
Đến trưa, Linh chuẩn bị một ít trái cây, gói vào giỏ, rồi đạp xe ra đồi Gạo.
Đồi nằm phía sau làng, bên bờ sông Đá Bạc. Từ xa, những cây gạo cổ thụ sừng sững, vươn mình đón nắng. Hoa gạo rơi rụng đỏ rực cả mặt đất, như thảm nhung trải dài trên nền xanh của cỏ dại.
Khánh đã chờ sẵn từ khi nào, tay cầm một chai nước suối và vài túi bánh quê. Nhìn thấy Linh, anh vẫy tay:
– Ở đây này!
Cô cười, bước lại gần. Hai người ngồi dưới một gốc gạo lớn, ngắm hoa rơi.
Gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa gạo rơi chầm chậm, khẽ chạm vai Linh, rồi nằm yên trên tóc cô. Khánh bất giác đưa tay gỡ cánh hoa xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô – một khoảng lặng kéo dài.
– Linh này…
– Hửm?
– Cậu có nghĩ… đôi khi, phải mất rất nhiều năm người ta mới có thể gặp lại nhau, chỉ để biết… người xưa vẫn còn trong tim?
Linh ngước lên nhìn Khánh. Câu nói ấy, ngỡ như lời tỏ tình, nhưng cũng mang đầy sự dè dặt.
– Có lẽ… là duyên, hoặc là… định mệnh.
Khánh cười nhẹ, không nói gì thêm. Hai người im lặng một lúc lâu, ngắm nhìn hoa gạo bay lượn trong không trung như những đốm lửa mùa hè đang cháy âm ỉ.
Trên đường về, Linh cảm thấy tim mình ấm lại. Gió đồng phả vào má, mang theo hương hoa gạo ngọt lịm, khiến lòng cô dịu đi biết bao.
Cô không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng cô tin, sự trở lại của mình không chỉ là về một ngôi làng cũ, mà còn là hành trình tìm lại một phần quá khứ – và có thể là... bắt đầu một điều gì đó mới mẻ, trong sáng như mùa hoa đầu tiên.
“Mùa hoa gạo nở, đỏ trời đất cũ, một người trở về, một người ở lại. Hay là… cùng nhau viết tiếp câu chuyện năm xưa?”