mùa hoa gạo nở

Chương 9: Ngã Rẽ Dưới Tán Hoa Gạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày cuối tháng Ba, hoa gạo đã bắt đầu rụng, từng cánh đỏ như lửa trải kín đầu ngõ. Mỗi bước chân Linh đi về ngang con đường làng lại như lắng nghe tiếng lòng mình rõ ràng hơn.

Sau khi đọc bức thư của mẹ, Linh như tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Cô thôi buồn vì những điều không thể thay đổi, thôi tiếc nuối vì những điều đã qua. Nhưng một điều khác lại khiến lòng cô chênh vênh: cuộc thi thiết kế kiến trúc cấp tỉnh mà cô từng lỡ dở trước đây, nay mở lại đợt tuyển chọn mới – và Linh vừa nhận được thư mời đặc cách nhờ điểm số xuất sắc từ trước.

Đó là cơ hội để cô trở lại với đam mê, nhưng cũng đồng nghĩa phải rời làng, rời nội, và có thể… rời Khánh.


Tối hôm ấy, trong gian bếp nhỏ, bà nội cẩn thận sắp mâm cơm. Linh rửa rau, lòng nặng trĩu.

– Bà này, nếu… nếu cháu đi thi lại thì bà sống ở đây một mình có buồn không?

Bà nội khựng lại một nhịp, rồi cười hiền:

– Bà sống mấy chục năm rồi, đâu phải chưa từng ở một mình. Nhưng cháu mà vì bà mà bỏ lỡ ước mơ, bà sống thêm mười năm cũng thấy không vui.

Linh cúi đầu, nước mắt chực rơi. Nội lúc nào cũng hiểu cô.

– Mẹ con hồi đó cũng bỏ thi để sinh ra con. Giờ con sống giỏi, sống vui, bà tin mẹ ở trên cao cũng yên lòng. Nhưng nếu con bỏ thi vì bà thì mẹ con lại buồn đấy.

Linh ôm lấy bà nội. Mùi tóc bà thơm mùi hoa bưởi, mùi bình yên đã nuôi cô lớn lên từng ngày.


Khánh biết tin Linh chuẩn bị trở lại Hà Nội từ lời kể của nội. Anh không trách, không giận, chỉ âm thầm chuẩn bị cho cô một món quà.

Chiếc xe đạp mẹ Linh để lại đã được Khánh sơn sửa lần cuối, bọc yên mới, lắp đèn vàng dịu. Anh dắt xe đến trước cổng nhà cô vào chiều hoàng hôn đỏ rực.

– Cậu nói cậu không muốn chạy trốn nữa. Thì đi đi. Nhưng đừng quên quay về.

Linh mím môi, giấu đi cảm xúc đang trào lên trong ngực.

– Cậu không trách tớ sao?

– Tớ sẽ trách nếu cậu ở lại vì thương hại tớ.

Nụ cười Khánh buồn như gió chiều qua kẽ lá. Linh bỗng thấy mình nhỏ bé và ích kỷ biết bao.


Nam thì ngược lại. Anh chủ động tìm gặp Linh vào đêm trước ngày cô lên đường.

– Nếu em đi… lần này là rời khỏi quá khứ thật sao?

– Không – Linh đáp – Là em đang mang quá khứ theo để bước tiếp. Em không muốn chối bỏ những gì đã có, nhưng em cũng không thể sống mãi trong hoài niệm.

Nam im lặng thật lâu. Ánh đèn đường rọi lên gương mặt anh – người từng khiến trái tim cô đập loạn, người từng là tất cả trong những năm tháng thanh xuân.

– Vậy… sau tất cả, em chọn ai?

Linh không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn anh rất lâu, đôi mắt đượm buồn:

– Em chọn chính mình. Vì lần đầu tiên trong đời, em biết mình cần đứng lên, không vì ai cả.


Sáng hôm sau, Linh đứng trước trạm xe buýt cũ kỹ đầu làng. Bà nội tiễn cô ra tận nơi, tay cầm giỏ bánh giò gói lá chuối thơm lừng. Khánh đứng từ xa, chỉ khẽ gật đầu chào. Nam không đến. Có lẽ anh đã hiểu, tình yêu cũng cần buông tay khi không còn cùng hướng.

Chiếc xe buýt khởi hành, lăn bánh chậm rãi rời khỏi làng, lướt qua những rặng gạo cuối mùa, qua tiếng chim gọi nhau trên đồng lúa sớm.

Linh quay đầu nhìn lại – làng quê nhỏ bé, mái nhà rêu phủ, khung cửa sổ cũ kỹ nơi mẹ từng ngồi khâu vá. Trái tim cô không còn nặng nề nữa. Cô biết mình sẽ quay về – nhưng không phải là kẻ bỏ trốn, mà là người đã đi qua thử thách và trở lại với một trái tim đủ đầy.


Cuối chương 9, Linh chính thức rời làng lên đường theo đuổi ước mơ, tạm khép lại những mối quan hệ tình cảm mơ hồ. Nhưng giữa những cánh thư chưa gửi, giữa lòng phố xá xa lạ, tình yêu nào sẽ đủ sức giữ chân cô?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.