mùa hoa gạo nở

Chương 8: Bức Thư Bên Khung Cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng đầu tháng Ba, nắng rọi qua tán cây gạo đầu làng, trải những vệt vàng dịu nhẹ lên mái ngói cũ. Bà nội được bác sĩ cho về nhà, sức khỏe đã ổn định hơn. Linh chăm bà kỹ lưỡng, lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sâu bên trong, cô biết có một điều gì đó vẫn chưa tìm thấy lối thoát.

Khánh và Nam không còn xuất hiện cùng lúc. Cả hai như ngầm hiểu, ai đến trước cũng cần giữ một khoảng lặng tôn trọng. Linh vẫn im lặng, vẫn chưa trả lời cảm xúc của bất kỳ ai.


Chiều hôm đó, khi dọn lại căn phòng gác mái – nơi chứa những đồ đạc cũ của gia đình, Linh tình cờ phát hiện một chiếc hộp gỗ phủ bụi, nằm trong ngăn kéo cũ của bà. Trên nắp hộp có khắc dòng chữ mờ:
"Gửi Linh – khi con đủ lớn để hiểu."

Linh mở hộp. Trong đó, chỉ có một chiếc khăn tay cũ, một chiếc vòng cổ bằng gỗ khắc tên cô, và một phong thư được buộc bằng dây chỉ đỏ đã phai màu.

Tay cô run run khi mở lá thư. Nét chữ quen thuộc của mẹ hiện ra, thanh thoát và dịu dàng:


"Linh à,

Nếu con đọc được bức thư này, chắc hẳn mẹ đã rời khỏi con từ rất lâu rồi. Mẹ không mong con tha thứ, mẹ chỉ mong con hiểu. Mẹ từng là một cô gái như con bây giờ – mang trong tim một tình yêu sâu đậm nhưng phải lựa chọn rời bỏ vì lòng tự trọng và tổn thương.

Ba con là một người tốt, nhưng gia đình ba con khi ấy đã không chấp nhận mẹ. Mẹ đã chọn rời đi vì nghĩ rằng rời đi là cách giữ lại tình yêu nguyên vẹn. Nhưng sau tất cả, mẹ nhận ra: tình yêu không cần phải hoàn hảo, nó chỉ cần thật lòng.

Con lớn lên, rồi sẽ phải chọn lựa người sẽ đi cùng con suốt phần đời còn lại. Dù là ai, mẹ chỉ mong đó là người khiến con được là chính mình. Đừng yêu vì thói quen, đừng ở lại vì quá khứ. Hãy yêu bằng trái tim, nhưng đừng mù quáng.

Yêu con –
Mẹ.
"


Linh gập thư lại, nước mắt lặng lẽ rơi trên má. Cô chưa từng nghĩ mẹ cũng đã từng mang một mối tình dang dở như cô lúc này. Có lẽ, mẹ hiểu cô hơn ai hết, dõi theo cô từ những cánh hoa gạo đầu mùa đến cả những giấc mơ lặng câm.


Tối hôm đó, Linh ngồi bên giếng nước trước sân, tay vẫn cầm chiếc khăn tay cũ trong hộp.

Nam đến. Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ như một thói quen đã cũ.

– Hồi mẹ em mất, anh đã đứng ở xa nhìn. Nhưng không dám đến. Vì lúc ấy, anh nghĩ sự có mặt của mình sẽ khiến em tổn thương thêm.

Linh ngước mắt nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, không còn giận dữ, chỉ là những gợn buồn đã mờ nhạt.

– Em tìm thấy thư mẹ. Em hiểu rồi… rốt cuộc cũng không ai có thể sống mãi trong quá khứ.

Nam chợt nắm lấy tay cô.

– Vậy… em đã sẵn sàng cho tương lai chưa?

Linh nhìn lên bầu trời đêm – nơi ánh trăng đang rọi xuống mặt giếng những vệt sáng mơ hồ. Trái tim cô không còn hoang mang, nhưng cũng chưa sẵn sàng trả lời.

Cô rút tay lại, khẽ lắc đầu:

– Em cần thêm thời gian. Nhưng lần này… em sẽ không chạy trốn nữa.


Một buổi sáng sau đó, Khánh đứng trước cửa nhà Linh với một chiếc xe đạp cũ – là xe của mẹ Linh ngày xưa, anh đã kỳ công sửa lại.

– Tớ tìm thấy nó trong kho của ông thợ sửa xe. Từng cái vành, từng cái chuông… đều giống y như hồi ấy.

Linh cảm động. Khánh không nói lời yêu, nhưng mỗi hành động đều mang theo một tình cảm sâu đậm.

– Cậu có biết vì sao tớ chọn ở lại quê không? – Khánh hỏi.

– Vì tớ à?

Anh cười lắc đầu:

– Vì tớ muốn chờ một người… khi họ quay lại, tớ vẫn còn ở đây.

Linh nhìn Khánh rất lâu. Trái tim cô khẽ dao động.


Cuối chương 8, Linh bắt đầu bước vào hành trình đối thoại với cảm xúc thực sự – không chỉ từ những ký ức với Nam, mà còn từ hiện tại đầy chân thành của Khánh. Những lựa chọn đang rõ dần, và một cuộc thi thiết kế kiến trúc cấp tỉnh mà Linh từng bỏ dở ở Hà Nội sắp quay lại — trở thành phép thử cuối cùng cho con đường tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.