Âm thanh lộp bộp của những hạt mưa đập vào ô cửa kính vỡ vụn thành muôn nghìn tiếng nhỏ, lan đều khắp căn phòng im lặng. Mưa đến nhanh và dày đặc như thể bầu trời đang muốn trút xuống tất cả nỗi buồn của ai đó. Ngọc ngồi trên bậc cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài, tay siết chặt tách trà đã nguội lạnh từ lâu. Căn nhà trở nên quá rộng kể từ ngày mẹ cô mất.
Cô không khóc nữa. Những giọt nước mắt cuối cùng đã rơi hết trong lễ tang, tan vào cơn mưa tiễn đưa hôm ấy. Giờ đây, chỉ còn lại sự trống rỗng — thứ cảm giác khiến con người ta không biết mình đang sống để làm gì.
Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Lan — đồng nghiệp ở bệnh viện:
“Cậu nghỉ mấy hôm rồi, mai quay lại được không? Có bệnh nhân mới chuyển vào, trưởng khoa muốn phân cậu phụ trách vì tình huống hơi đặc biệt.”
Ngọc nhìn màn hình, ngón tay khẽ run. Cô chưa sẵn sàng, nhưng cũng chẳng còn lý do để từ chối. “Ừ, mai mình đến,” cô nhắn lại.
Đêm hôm đó, Ngọc nằm nghe tiếng mưa ngoài hiên. Trong bóng tối, cô nghĩ đến những ngày cũ, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến chính mình – cô bác sĩ từng mạnh mẽ, nhiệt huyết, giờ đây lại chới với như một người vừa đánh mất phương hướng.
Bệnh viện sáng hôm sau ồn ào hơn thường lệ. Hành lang dài loáng nước, mùi thuốc khử trùng trộn lẫn hương cà phê thoảng trong không khí. Ngọc bước vào phòng bệnh mới, tờ hồ sơ trong tay ghi:
Bệnh nhân: Phạm Gia Minh – 29 tuổi
Chẩn đoán: Ung thư máu giai đoạn đầu, đang điều trị tạm ổn định.
Người đàn ông nằm trên giường cạnh cửa sổ có dáng vẻ yên bình lạ thường. Ánh nắng mỏng manh xuyên qua tấm rèm, chiếu lên khuôn mặt anh – gầy nhưng sáng. Khi Ngọc bước đến, anh mở mắt, nở một nụ cười nhẹ:
— Bác sĩ mới à?
— Ừ, tôi là bác sĩ Ngọc. Từ hôm nay tôi sẽ phụ trách điều trị cho anh.
— Bác sĩ Ngọc… Cái tên nghe dịu quá, giống như… một buổi sáng không mưa.
Ngọc thoáng khựng lại, không hiểu sao tim cô nhói lên một nhịp.
— Anh cảm thấy thế nào? Có đau nhiều không?
— Đau thì có, nhưng không đáng sợ bằng việc biết mình sẽ không sống được bao lâu.
Giọng anh bình thản đến lạ. Ngọc nhìn vào đôi mắt ấy — sâu, tĩnh, và mang một nỗi buồn khó gọi tên. Cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ghi chú lại rồi rời đi.
Nhưng khi ra đến hành lang, cô dừng lại. Câu nói của anh cứ vang trong đầu như một vết xước nhỏ:
“Không đáng sợ bằng việc biết mình sẽ không sống được bao lâu.”
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy tim mình đập khác đi — một nhịp mơ hồ giữa sự thương cảm và điều gì đó chưa thể gọi tên.
Tối hôm ấy, trời lại đổ mưa. Ngọc trở về nhà, bật đèn lên, nhìn khoảng trống bên chiếc bàn nơi mẹ từng ngồi uống trà. Cô đặt tách trà xuống, nhìn ra ngoài trời, và bất giác nghĩ đến bệnh nhân có nụ cười an nhiên giữa bệnh tật ấy.
Có lẽ, đôi khi những người sắp rời xa thế giới này lại biết cách sống hơn bất kỳ ai khác.
Và rồi, cô nhận ra… hôm nay là lần đầu tiên sau bao ngày, cô đã không thấy mình hoàn toàn cô độc.