mùa hương quê

Chương 1: Làng hương buổi sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời chưa kịp ló rạng, cả làng hương đã lục tục thức dậy. Những mái nhà tranh, mái ngói thấp thoáng trong làn sương mỏng, khói nhang từ sân phơi lặng lẽ tỏa ra, quyện với hơi sương tạo thành mùi hương dìu dịu lan khắp ngõ nhỏ. Âm thanh quen thuộc vang lên: tiếng chổi quét sân của các bà mẹ, tiếng nước chảy róc rách từ lu gỗ, và cả tiếng lửa reo tí tách trong những bếp tro đỏ lửa.

Mai bước ra sân, mái tóc còn vương mùi khói bếp. Nàng cẩn thận gom những bó tăm hương đã phơi từ hôm qua, xếp ngay ngắn bên gốc cau. Đôi mắt trong trẻo lặng nhìn con ngõ nhỏ cong cong dẫn ra đình làng, nơi những người thợ đang khom lưng nhúng hương vào bột trầm. Từ xa, từng cụm khói bay lên, nhẹ nhàng như dải lụa trắng vắt ngang bầu trời sớm.

Ở góc sân đối diện, ông Lâm – cha Mai – đã ngồi ngay ngắn trước bàn tre, đôi tay rắn rỏi se từng cây hương. Khuôn mặt sạm nắng của ông nghiêm nghị nhưng cũng chan chứa sự kiên nhẫn. Mỗi động tác đều đều, như đã ăn sâu vào máu thịt qua mấy chục năm. Ông chỉ nói ngắn gọn:

– Mai, con đem bó hương này ra phơi. Nhớ quay đầu cho đều, kẻo nắng lệch hỏng cả mẻ.

Mai gật đầu, hai tay ôm lấy bó hương to gần bằng cả vòng tay mình. Gió sớm thổi qua làm vạt áo nâu lay nhẹ, để lộ gương mặt cô gái tuổi đôi mươi rám nắng nhưng ánh lên sự kiên định. Cái nghề làm hương không ồn ào, chẳng giàu sang, nhưng lại nuôi sống cả làng. Từ lúc còn nhỏ, Mai đã quen với mùi bột trầm, mùi keo, quen với đôi tay khô nẻ, và cả những lần ngủ gật bên sân phơi hương nồng nàn.

Con đường làng nhỏ hẹp hôm nay nhộn nhịp hơn mọi ngày. Trẻ con tung tăng chạy theo những bó hương đỏ thắm đang được phơi thành từng vòng tròn rực rỡ như hoa. Những bà mẹ gánh nước đi ngang, vừa cười vừa nói:

– Làng mình thật làng hương, đi đâu cũng thấy thơm!

Mai mỉm cười khe khẽ. Với cô, mùi hương này đã quen đến mức như hơi thở, vừa an ủi, vừa nâng đỡ mỗi ngày. Người ta bảo, làng hương không chỉ làm ra sản phẩm cho đời, mà còn giữ lại ký ức, để mỗi khi đốt nén nhang, người ta nhớ về cội nguồn.

Ánh nắng ban mai bắt đầu rót xuống, vàng nhẹ trên những mái ngói rêu phong. Cả sân làng rực lên bởi sắc đỏ của đầu hương đang xòe ra như đóa hoa khổng lồ. Khung cảnh ấy làm lòng người bỗng bình yên lạ thường.

Mai đứng lặng một lúc, hít sâu mùi hương ngan ngát, rồi quay sang cha. Ông Lâm ngẩng đầu nhìn con, chậm rãi nói:

– Người ta có thể bỏ nghề, nhưng hương còn thì làng còn. Con nhớ lấy.

Mai khẽ gật, trong lòng dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ. Bên kia con ngõ, tiếng trống đình vang lên báo hiệu ngày mới bắt đầu. Làng hương thức giấc trọn vẹn, trong làn khói mỏng tang, dịu dàng mà sâu lắng như hơi thở của đất trời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×