mùa hương quê

Chương 2: Mai bên cha


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa, nắng đã lên cao, ánh sáng chan hòa khắp sân nhỏ. Trong khoảng sân lát gạch cũ, những bó hương đỏ tươi được xếp thành từng vòng tròn, rực rỡ như hoa nở. Không khí thoảng mùi bột trầm ngọt dịu, quyện với mùi nắng gắt, khiến ai đi ngang cũng phải dừng lại hít một hơi thật sâu.

Ông Lâm ngồi bên chiếc bàn tre thấp, lưng hơi còng, dáng vẻ quen thuộc của một người đã trải qua mấy chục năm gắn bó với nghề. Đôi bàn tay ông chai sạn, khô ráp, nhưng vẫn dẻo dai, thoăn thoắt se từng thanh hương. Những động tác nhịp nhàng, chính xác như thấm vào từng hơi thở, từng nhịp tim. Cây hương trong tay ông ra đời tròn trịa, thẳng tắp, chẳng sai một li nào.

Mai ngồi bên cạnh, mắt dõi theo từng cử chỉ ấy. Nàng đã lớn lên giữa mùi hương trầm, giữa sân phơi đỏ thắm và tiếng chày giã bột, nhưng chưa bao giờ tự tay làm trọn một cây hương. Hồi nhỏ, nàng thường lén bắt chước cha, nhưng lần nào cũng làm hỏng, khiến ông nghiêm khắc cấm thử nữa. Thế nhưng hôm nay, khi nhìn cha ngồi đó, bóng dáng ông dường như gầy hơn trong nắng, lòng Mai chợt trỗi dậy một ước muốn: mình phải học, phải giữ được nghề này.

– Cha… để con thử được không? – Mai đánh bạo lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.

Ông Lâm thoáng ngẩng đầu, đôi mày đậm nhíu lại. Ông nhìn con gái chốc lát, ánh mắt vừa nghiêm vừa lẫn chút bất an. Ông hiểu nghề này cực nhọc, không mấy ai còn tha thiết. Nhưng khi thấy ánh nhìn của Mai kiên quyết, ông chỉ khẽ gật, rồi đẩy chồng tăm hương về phía con.

– Thử đi. Nhưng phải nhớ, nghề này không thương ai hấp tấp.

Mai hít một hơi, đưa tay nhúng thanh tre nhỏ vào chén hồ bột, rồi cuộn đều trong lớp bột trầm mịn. Nhưng đôi tay còn vụng, bột dính không đều, có chỗ rơi vãi đầy bàn. Ông Lâm nhíu mày, chậm rãi nói:

– Chưa được. Tay con còn non lắm. Chậm lại, để ý từng chút.

Nàng cắn môi, quyết không bỏ cuộc. Lần thứ hai, Mai cố gắng điều chỉnh, tay run run nhưng chậm rãi hơn. Cây hương lần này khá hơn, song phần đầu vẫn méo mó, không tròn như ý. Ông Lâm không trách mắng, chỉ im lặng cầm một cây hương hoàn chỉnh đặt cạnh để so sánh.

– Con thấy không? Cây hương cũng như con người. Thẳng thì cháy hết, cong vênh thì gãy dở. Muốn làm được, phải kiên nhẫn, không vội vàng.

Lời nói ấy khiến Mai chững lại, ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu. Nàng tiếp tục thử. Một cây, rồi hai cây, ba cây… Có cây gãy đôi, có cây đầu nhỏ đầu to, nhưng trong ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng Mai chẳng buồn lau.

Ông Lâm lặng lẽ nhìn con. Ông nhớ lại những năm tháng xưa, khi còn trai trẻ, ông cũng vụng về như thế. Bao lần bị cha quở mắng, ông vẫn kiên trì, để rồi tay nghề trở thành một phần máu thịt. Giờ nhìn con gái chật vật học theo, lòng ông chợt dâng lên một cảm giác vừa thương vừa tự hào.

Nắng trưa hắt xuống, sân gạch nóng ran. Mai cẩn thận đặt cây hương mới làm ra bên những cây hoàn chỉnh, rồi ngẩng đầu nhìn cha, cười mệt nhọc:

– Con làm chưa đẹp… nhưng con sẽ tập mãi, cho đến khi làm được như cha.

Ông Lâm im lặng một lúc, ánh mắt dịu lại. Ông đặt bàn tay chai sần lên vai con gái, nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:

– Cha không cần con giỏi ngay. Chỉ cần con không bỏ cuộc.

Trong khoảng sân nhỏ, hai cha con ngồi bên nhau, bàn tay già và bàn tay trẻ cùng tiếp tục se những cây hương. Ngoài ngõ, gió nhẹ thổi qua làm những vòng hương phơi rung rinh, mùi thơm ngan ngát lan tỏa khắp nơi. Khung cảnh bình dị ấy, tưởng đơn sơ, nhưng chính là mạch sống nuôi dưỡng cả làng bao đời nay.

Và với Mai, hôm nay là khởi đầu cho một con đường dài – con đường gìn giữ ngọn lửa nghề mà cha cô đã cặm cụi giữ vững suốt cả đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×