mùa lá rụng bên cửa sổ

Chương 1: Mùa thu và cuốn sách cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Thanh bước vào quán sách nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, hơi se lạnh của mùa thu len lỏi qua từng kẽ lá vàng rơi trên mặt đường. Cô kéo nhẹ tay áo khoác, hít một hơi không khí mùi lá khô lẫn mùi giấy cũ. Quán sách này đã trở thành nơi trú ẩn quen thuộc của cô mỗi buổi chiều sau giờ làm, nơi mà những trang sách cũ có thể xoa dịu mọi muộn phiền và giúp cô quên đi nhịp sống ồn ào bên ngoài.

Quán sách không rộng, nhưng gọn gàng với những giá gỗ cao đầy ắp sách từ nhiều thời kỳ khác nhau. Thanh yêu thích cảm giác được lạc vào giữa những giá sách này, như thể cả thế giới chỉ còn lại mình cô và những câu chuyện chưa kể. Cô thả ba lô xuống, hít một hơi thật sâu, rồi tiến về phía góc quán – nơi trưng bày những cuốn sách cổ.

Mỗi cuốn sách cũ đều mang một mùi riêng, mùi của giấy vàng, mùi mực khô và mùi thời gian. Thanh cúi xuống, chạm tay vào gáy sách như thể đang cảm nhận hơi thở của những người đã từng cầm nó. Hôm nay, đôi mắt cô vô tình dừng lại ở một cuốn sách bìa da nâu đã sờn mép, tựa đề đã mờ nhạt đến mức gần như không thể đọc. Có điều gì đó thôi thúc cô mở nó ra.

Cẩn thận lật từng trang, Thanh thấy bên trong không chỉ là chữ mà còn có một cuốn nhật ký nhỏ, được cất giấu khéo léo giữa các trang sách. Cô nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Những trang nhật ký ấy chứa đầy chữ viết tay, nét mực đều đặn, tràn đầy cảm xúc. Thanh nhẹ nhàng giở từng trang, như sợ làm rách giấy cũ, và những dòng chữ đã khiến trái tim cô lặng đi.

“Nếu ai đó tìm thấy cuốn sách này, xin hãy đọc từng dòng với tấm lòng trọn vẹn. Tôi không biết người sẽ là ai, nhưng mong rằng, qua những dòng chữ này, tôi có thể gặp một tâm hồn đồng điệu.”

Thanh lặng người. Cô không biết tại sao, nhưng tim cô bỗng rung lên nhịp nhẹ, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Nhất thời, cô quên mất mình đang ở quán sách, quên mất mùa thu ngoài cửa sổ và tiếng lá rơi xào xạc.

Cô ngồi xuống bên khung cửa sổ, nơi ánh nắng chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu lên những trang nhật ký, và bắt đầu đọc từng dòng một. Những suy nghĩ, tâm sự, những câu chuyện nhỏ nhặt mà tác giả viết ra khiến cô cảm thấy mình như đang trò chuyện với một người bạn thân thiết, mặc dù chưa từng gặp.

Thanh nhìn ra ngoài, từng chiếc lá vàng rơi nhẹ trên mái hiên, và tự hỏi: “Người viết những dòng này là ai nhỉ? Anh ấy hay cô ấy, còn trẻ hay đã trưởng thành? Tại sao lại để nhật ký ở đây?”

Cảm giác tò mò thôi thúc cô viết một lời nhắn. Cô lấy ra một tờ giấy nhỏ từ túi áo, cẩn thận viết:

“Chào bạn, tôi đã tìm thấy nhật ký này trong cuốn sách cũ. Nếu có thể, bạn hãy trả lời tôi. Tôi rất muốn biết câu chuyện của bạn.”

Thanh gấp tờ giấy lại, đặt vào giữa các trang sách và khẽ mỉm cười. “Có lẽ mình sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện với người lạ, nhưng sao lại thấy háo hức đến vậy nhỉ?”

Buổi chiều trôi qua trong yên lặng. Thanh ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cuốn sách, mắt dõi theo những chiếc lá rơi ngoài trời. Mỗi tấm lá vàng như một lời nhắc nhở về thời gian trôi đi, nhưng cũng là cơ hội để cô gặp gỡ một điều gì đó mới mẻ, bất ngờ.

Ngày hôm sau, cô trở lại quán sách với hy vọng, không biết người viết nhật ký có nhận được lời nhắn hay không. Cô tiếp tục công việc quen thuộc, sắp xếp sách, dọn dẹp, nhưng trong lòng luôn tràn đầy sự háo hức. Mỗi khi có tiếng chuông cửa, cô lại nheo mắt nhìn lên, tự hỏi: liệu đó có phải là anh ấy – người bí ẩn mà cô đang chờ đợi?

Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu trao đổi qua những lá thư giấu trong sách. Thanh hồi hộp mỗi lần tìm thấy một tờ giấy mới, run rẩy mở ra, đọc từng dòng chữ như nghe nhịp tim của người đối diện. Và với mỗi câu chữ, cô cảm nhận được sự đồng điệu tinh tế, sự chân thành và nhẹ nhàng, mà hiếm khi cô gặp ở bất kỳ ai.

Mùa thu dần trôi qua, lá vàng phủ kín con hẻm nhỏ bên ngoài quán sách. Thanh cảm thấy mình như lạc vào một câu chuyện cổ tích. Cô ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm cuốn sách cũ, lòng đầy khao khát và mong chờ. Cô chưa từng gặp người viết nhật ký, nhưng cảm giác quen thuộc ấy khiến cô tin rằng, cuộc gặp gỡ ấy sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, như một mùa thu nhẹ nhàng nhưng đầy ắp kỷ niệm.

Buổi chiều hôm ấy, khi ánh nắng bắt đầu nhạt dần, Thanh lật lại trang cuối cùng của nhật ký, nở một nụ cười. Cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, nhưng trong lòng đã cảm nhận được một điều: tình cảm chân thật, dù bắt đầu từ những dòng chữ, vẫn có thể chạm đến trái tim, và thay đổi cả con người.

Cô nhấc cuốn sách, đặt vào giá cũ, nhẹ nhàng bước ra ngoài, để mặc lá vàng bay theo gió. Bên trong cô, một cảm giác vừa lạ vừa quen vẫn âm ỉ, như mùa thu chẳng bao giờ vội vã, nhưng luôn để lại những dấu ấn khó quên.

Và rồi, trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Thanh tự nhủ: “Mình sẽ tiếp tục tìm hiểu câu chuyện này, bởi có lẽ, nó không chỉ là nhật ký của một người lạ, mà là khởi đầu của một mối duyên định mệnh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×