Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ quán sách, Lâm Thanh lại có cảm giác bồn chồn lạ thường. Cô cầm cốc cà phê ấm, mắt liếc nhìn giá sách nơi cô đã để lại lời nhắn cho người bí ẩn. Trong lòng cô, hy vọng và háo hức đan xen với một chút lo lắng. Liệu người ấy có nhận được lời nhắn không? Liệu anh sẽ trả lời như thế nào?
Thanh hít một hơi thật sâu, bước về phía góc quán, nơi cuốn sách cũ vẫn được đặt gọn gàng. Tay cô run run khi mở sách ra. Và… thật bất ngờ, một mảnh giấy mỏng đã xuất hiện, khác với lời nhắn cô đặt trước đó.
“Cảm ơn bạn đã tìm thấy nhật ký của tôi. Tôi rất vui vì có người đọc nó, và có lẽ… chúng ta sẽ hiểu nhau hơn qua những dòng chữ. Nếu bạn muốn, hãy để lại thư cho tôi ở cuốn sách cũ, tôi sẽ trả lời.”
Thanh nhìn tờ giấy, tim cô như nhảy lên. Chữ viết tròn trịa, đều đặn, mang theo cảm giác nhẹ nhàng, gần gũi. Cô mím môi, không giấu được nụ cười, cảm giác như vừa tìm thấy một người bạn tâm giao mà không biết mặt.
Cô ngay lập tức cầm bút, viết hồi âm:
“Cảm ơn bạn đã trả lời tôi. Tôi rất vui khi biết mình không đơn độc trong những suy nghĩ và cảm xúc này. Mỗi dòng chữ của bạn khiến tôi thấy gần gũi và ấm áp. Tôi sẽ tiếp tục trao đổi qua những bức thư này, nếu bạn không phiền.”
Cô cẩn thận đặt lá thư vào giữa các trang sách, lòng tràn đầy háo hức và hồi hộp. Thanh không thể ngồi yên, cô đi vòng quanh quán, tay vẫn vuốt ve gáy sách cũ, đầu óc nghĩ về người viết nhật ký bí ẩn. Cô tự hỏi: anh ấy trông thế nào nhỉ? Cao ráo, trầm tính, hay vui vẻ, hoạt bát?
Những ngày tiếp theo, trao đổi qua thư trở thành thói quen. Mỗi buổi chiều, Thanh lại tìm thấy một mảnh giấy mới, đôi khi là vài dòng suy nghĩ, đôi khi là một câu chuyện ngắn về cuộc sống, những chuyến đi, hay những chiêm nghiệm về tình yêu và con người. Thanh đọc, cười, thậm chí thở dài, như đang sống cùng với anh qua từng câu chữ.
Một ngày, Thanh nhận được bức thư dài hơn thường lệ:
“Hôm nay trời mưa, tôi đi qua con phố nhỏ nơi tôi thường đi dạo. Mưa rơi lất phất, và tôi nhớ đến người đọc nhật ký này. Tôi không biết bạn là ai, nhưng khi viết ra những dòng chữ này, tôi tưởng tượng bạn đang đọc chúng, cười hoặc nhíu mày. Cảm giác ấy khiến tôi muốn viết tiếp, muốn chia sẻ nhiều hơn.”
Thanh đặt cuốn sách xuống, cảm nhận từng chữ một như nhịp tim đang đập gần hơn. Cô nghĩ về con người phía sau những dòng chữ: trầm tính, sâu sắc, tinh tế, và chắc hẳn… cũng cô đơn giống cô.
Ngày thứ bảy, quán sách đông khách hơn thường lệ. Thanh đang sắp xếp sách thì một cơn gió mạnh thổi qua, làm cuốn sách cũ rơi xuống sàn. Cô cúi nhặt và bất ngờ thấy một mảnh giấy khác, kẹp giữa những trang cuối cùng:
“Nếu bạn muốn, chúng ta có thể gặp nhau tại quán sách vào chiều chủ nhật tới. Tôi sẽ đến, nhưng xin bạn đừng sợ. Tôi cũng chưa dám chắc điều này, nhưng tôi muốn nhìn thấy bạn.”
Thanh đứng lặng, tim đập thình thịch. Cô không biết phải vui hay lo lắng trước lời mời bất ngờ này. Một phần cô háo hức, một phần vẫn sợ sự thật: liệu người viết nhật ký có giống như hình dung trong tâm trí cô không? Liệu cuộc gặp gỡ ấy có làm mất đi sự kỳ diệu mà họ đang có qua thư từ?
Chủ nhật đến, quán sách vẫn yên bình như mọi ngày, nhưng trong lòng Thanh là một cơn sóng không ngừng. Cô đứng trước cửa, tay đặt nhẹ lên cánh cửa gỗ, hít một hơi thật sâu, rồi bước vào. Mọi thứ vẫn như cũ: mùi giấy, mùi cà phê, tiếng chuông cửa khi khách bước vào. Nhưng hôm nay, ánh mắt cô dõi quanh quán, tìm kiếm một hình bóng quen thuộc mà cô chưa từng gặp.
Và rồi, ở góc quán, một chàng trai trầm lặng đang đứng, tay cầm cuốn sách cũ. Thanh nhận ra ngay cảm giác quen thuộc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô lại hơi nghi ngờ. “Liệu có phải anh ấy không?” – cô tự hỏi.
Chàng trai không nhìn thẳng cô, chỉ cúi xuống, như đang sắp xếp sách. Thanh bước tới, tim đập dồn dập.
“Anh… là Hạ Duy phải không?” – Thanh hỏi, giọng khẽ run.
Chàng trai ngẩng lên, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ấm áp, nhìn cô, rồi mỉm cười:
“Vâng, chính tôi. Còn bạn là… Lâm Thanh, phải không?”
Cái tên vang lên như nhịp tim đồng điệu. Thanh gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa lâng lâng. Họ đứng đó, im lặng một chút, nhưng trong khoảng lặng ấy lại chứa đầy những câu chuyện chưa kể, những cảm xúc chưa được thổ lộ.
Họ tìm một chiếc bàn gần cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau. Thanh cảm thấy lạ kỳ: người trước mắt cô chính là người mà cô đã trò chuyện suốt tuần qua, nhưng trực tiếp nhìn thấy, nghe giọng nói, cảm nhận hơi thở… mọi thứ đều thật khác. Cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
“Mình… thấy hơi bối rối khi gặp anh ngoài đời thực,” – Thanh cười khẽ.
“Tôi cũng vậy,” – Hạ Duy trả lời, ánh mắt sáng lên. – “Nhưng tôi nghĩ, có lẽ, việc gặp nhau sẽ khiến mọi thứ rõ ràng hơn.”
Họ bắt đầu trò chuyện về sách, về những dòng nhật ký, về mùa thu và những kỷ niệm cá nhân. Thanh nhận ra rằng, con người ngoài đời thực cũng giống như những gì cô tưởng tượng: trầm lắng, tinh tế và ấm áp.
Cả buổi chiều trôi qua nhanh chóng. Khi ánh nắng bắt đầu nhạt dần, họ đứng dậy, ra về nhưng trong lòng đều cảm nhận một sợi dây kết nối vô hình. Thanh bước ra ngoài, nhìn lá vàng bay theo gió, lòng đầy hạnh phúc lẫn bỡ ngỡ.
Trên đường về, cô nghĩ về những lá thư đã trao đổi, về con người Hạ Duy, và về chính bản thân mình. Cô nhận ra rằng, cuộc sống đôi khi chỉ cần một mảnh giấy, một lời nhắn, để thay đổi hoàn toàn nhịp tim và cảm xúc.
Và trong tim Thanh, một niềm tin nhẹ nhàng bắt đầu nảy nở: họ sẽ còn nhiều buổi chiều như thế này, còn nhiều cuộc trò chuyện, và còn nhiều cảm xúc chưa được kể. Mùa thu không chỉ là lá vàng, là gió se lạnh, mà còn là nơi khởi đầu cho một mối duyên kỳ diệu, bắt đầu từ những dòng chữ và những bức thư giấu trong sách.