Buổi sáng hôm sau, Lâm Thanh bước vào quán sách với tâm trạng vừa háo hức vừa bâng khuâng. Cô không quên những khoảnh khắc ngọt ngào hôm qua, khi cô và Hạ Duy cùng nhau đi dạo phố, ngắm lá vàng, nắm tay nhau và cùng nhau chia sẻ những bí mật nhỏ. Nhưng bên cạnh đó, một cảm giác lo lắng vẫn len lỏi: liệu sự chân thành của anh có kéo dài mãi hay chỉ là khoảnh khắc nhất thời?
Thanh mặc chiếc áo khoác len màu cam nhạt, để tóc buông tự nhiên, bước vào quán. Ánh nắng mùa thu chiếu qua khung cửa, rọi lên những giá sách cũ, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường. Nhưng trong lòng cô, nhịp tim vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến Hạ Duy.
Khi vừa bước vào, cô thấy Hạ Duy đang đứng ở góc quán, lướt mắt qua những giá sách. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh, ánh mắt trầm lắng nhưng ấm áp. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ, nhưng Thanh cảm thấy trong ánh mắt anh hôm nay có chút gì đó khác thường, khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.
“Chào buổi sáng, Lâm Thanh,” – Hạ Duy nói, giọng trầm ấm.
“Chào anh… Anh dậy sớm nhỉ?” – Thanh hỏi, cố giữ bình tĩnh.
Anh gật đầu, nhưng nét mặt trầm hẳn đi:
“Vâng… nhưng hôm nay mình hơi bận tâm một chút. Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo anh đến góc quán yên tĩnh. Cô tự hỏi: chuyện gì khiến anh lo lắng vậy? Liệu có liên quan đến cô không? Cảm giác bất an khiến trái tim cô nhói nhẹ.
Hạ Duy mở lời trước, giọng trầm:
“Hôm qua, khi đi dạo phố cùng bạn, mình cảm thấy rất vui… nhưng hôm nay, mình nhận ra rằng có một điều mình chưa nói rõ. Có lẽ, cách mình hành động khiến bạn hiểu lầm ý định của mình.”
Thanh hơi sững sờ, ánh mắt nhìn anh chằm chằm. Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng cảm giác lo lắng lan tỏa.
“Anh… có thể giải thích rõ hơn không?” – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng run rẩy.
Hạ Duy thở dài, rồi bắt đầu kể:
“Có vài người bạn cũ của mình đến quán sách hôm qua. Họ không biết mình đã quen bạn. Khi nhìn thấy bạn đi dạo cùng mình, họ hỏi han và bình luận… Mình sợ rằng bạn sẽ hiểu nhầm, rằng mối quan hệ của chúng ta chỉ là trò đùa hay một khoảnh khắc nhất thời.”
Thanh nghe, lòng vừa bối rối vừa dịu lại. Cô nhận ra rằng, Hạ Duy không hề lừa dối hay chơi đùa với cảm xúc của cô, mà chỉ sợ cô hiểu lầm. Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh… không cần lo lắng. Mình hiểu mà. Mình biết anh chân thành với mình, và mình cũng vậy.”
Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt sáng lên, nụ cười khẽ nở trên môi. Anh khẽ nắm tay cô, nhưng không vội vàng, chỉ muốn gửi gắm tất cả sự chân thành qua cử chỉ ấy.
Buổi sáng trôi qua trong không khí nhẹ nhàng, cả hai cùng nhau đọc sách, trao đổi vài dòng thư mới, và chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy rung động. Thanh nhận thấy, khi ở bên Hạ Duy, cô không còn cảm giác cô đơn hay lạc lõng. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của anh đều khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
Đến buổi trưa, Hạ Duy bất ngờ đề nghị:
“Bạn có muốn đi dạo quanh hồ không? Mình muốn chỉ cho bạn nơi mà lá vàng rơi đẹp nhất.”
Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt sáng lên:
“Được chứ, mình rất muốn đi.”
Họ rời quán sách, bước ra con phố nhỏ phủ đầy lá vàng. Gió thổi nhẹ, làm những chiếc lá bay lả tả quanh họ. Thanh bật cười khi một chiếc lá khẽ chạm vào vai cô. Hạ Duy nhìn cô, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi, khiến tim cô rung lên nhịp mạnh.
“Cảnh này… đẹp quá,” – Thanh thốt lên, mắt lấp lánh niềm vui.
“Đúng, nhưng đẹp hơn khi bạn cũng ở đây,” – Hạ Duy đáp, giọng trầm nhưng ấm áp.
Họ đi dọc hồ, đôi khi chạm vai nhau, đôi khi dừng lại nhìn những đàn thiên nga bơi lững lờ trên mặt nước. Thanh cảm nhận được nhịp tim của mình hòa cùng nhịp tim Hạ Duy, và nhận ra rằng, những khoảnh khắc yên bình như thế này chính là lúc trái tim họ gần nhau nhất.
Tuy nhiên, xung đột nhỏ xuất hiện khi một người bạn cũ của Hạ Duy xuất hiện. Anh ta nhìn Thanh, rồi nhìn Hạ Duy, ánh mắt tò mò và hơi nghi hoặc. Thanh cảm thấy một cơn lo lắng thoáng qua, nhưng Hạ Duy nhanh chóng nắm tay cô, nói khẽ:
“Đừng lo. Tôi chỉ quan tâm đến bạn thôi.”
Câu nói đơn giản nhưng đầy chân thành khiến Thanh cảm thấy an lòng. Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, mọi nghi ngại đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác gần gũi và ấm áp.
Buổi chiều, họ ngồi trên ghế đá cạnh hồ, lá vàng rơi xào xạc, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt hai người. Hạ Duy bất ngờ nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Thanh:
“Bạn có biết không, từ khi gặp bạn, mỗi ngày của mình đều trở nên đặc biệt. Mình không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Thanh đỏ mặt, trái tim đập dồn dập. Cô cảm thấy một dòng cảm xúc ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhẹ nhàng đáp:
“Mình cũng vậy… mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến mình hạnh phúc.”
Hạ Duy mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng:
“Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đọc thêm vài cuốn sách mới. Mình hy vọng sẽ có nhiều khoảnh khắc như hôm nay hơn nữa.”
Thanh gật đầu, mắt sáng lên. Cô biết rằng, dù có những thử thách nhỏ, tình cảm chân thành vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua, và cô sẵn sàng bước tiếp cùng Hạ Duy trong mùa thu này và những mùa thu tiếp theo.
Khi họ rời hồ, lá vàng bay theo gió, Thanh cảm nhận được nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim anh, và tự nhủ: “Mỗi ngày bên anh, mỗi khoảnh khắc nhỏ… đều là một phần ký ức quý giá, và mình muốn giữ mãi.”
Buổi tối, trở lại quán sách, họ cùng nhau sắp xếp sách, viết thêm những dòng thư mới, và cùng nhau chia sẻ những suy nghĩ chưa từng nói. Thanh nhận ra rằng, mối quan hệ của họ không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn, mà còn là sự thấu hiểu, sự chân thành và khả năng vượt qua thử thách nhỏ để gần nhau hơn.
Cả hai ngồi yên lặng bên nhau, tay vẫn nắm tay, ánh mắt trao nhau những rung động sâu sắc, trong khi mùa thu bên ngoài vẫn lặng lẽ rơi lá, như chứng kiến sự khởi đầu của một tình yêu chân thành, bền vững và đầy hứa hẹn.