mùa lá rụng bên cửa sổ

Chương 5: Những thử thách nhỏ và rung động ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm nay, Lâm Thanh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô nhớ ánh mắt ấm áp của Hạ Duy hôm qua, nhớ nụ cười nhẹ nhàng mà anh dành cho cô khi trao đổi những dòng thư trong quán sách. Nhưng đồng thời, trong lòng cũng dấy lên một chút e dè. Cô tự hỏi: liệu mình có đủ dũng cảm để mở lòng hoàn toàn với anh không?

Cô mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, gói ghém cảm xúc của mình như gói ghém một món quà. Thanh đi ra cửa sổ, nhìn những chiếc lá vàng rơi ngoài phố, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu. Mùa thu vẫn se lạnh nhưng trong lòng cô lại ấm áp đến lạ thường. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.”

Khi bước vào quán sách, cô thấy Hạ Duy đã đứng đợi từ trước. Anh mặc chiếc áo khoác nâu trầm, tay cầm cuốn sách mới, ánh mắt vẫn trầm tĩnh nhưng ẩn chứa một sự ấm áp tinh tế khiến trái tim cô lại rung lên nhịp mạnh.

“Chào buổi sáng, Lâm Thanh. Bạn đã chuẩn bị cho buổi trò chuyện hôm nay chưa?” – Hạ Duy hỏi, giọng trầm ấm.

Thanh cười khẽ:

“Mình… đã sẵn sàng. Anh cũng vậy chứ?”

“Vâng, hôm nay mình muốn chia sẻ thêm một số điều về bản thân, nếu bạn không phiền,” – anh nói, đôi mắt nhìn cô chầm chậm, như đang tìm kiếm sự đồng cảm.

Họ chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ, ánh nắng chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu lên bàn sách tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Hạ Duy mở cuốn nhật ký cũ, đưa nó cho Thanh:

“Bạn có muốn đọc những dòng chữ mình chưa từng gửi qua thư không? Mình nghĩ… sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về mình.”

Thanh hơi do dự nhưng rồi cầm lấy cuốn nhật ký. Những dòng chữ không chỉ là những suy nghĩ thường ngày mà còn là những bí mật nhỏ, những cảm xúc thầm kín mà Hạ Duy chưa từng kể với ai. Cô đọc, lặng người:

“Mình từng sợ cô đơn đến mức không muốn mở lòng với bất cứ ai. Nhưng từ khi nhận được thư của bạn, mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như tìm thấy một nơi để chia sẻ mà không sợ bị phán xét.”

Thanh đặt cuốn sách xuống, mắt rưng rưng:

“Anh… thật sự sợ cô đơn sao?”

Hạ Duy gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Vâng. Nhưng nhờ bạn, mình cảm thấy không còn đơn độc nữa.”

Thanh muốn nói gì đó, nhưng tim cô như nghẹn lại. Cô im lặng, chỉ nắm nhẹ tay anh trên bàn, cảm nhận nhịp tim trầm lắng nhưng ấm áp của anh. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra: tình cảm không cần phải thốt ra bằng lời, đôi khi chỉ cần những cử chỉ nhỏ cũng đủ để hiểu nhau.

Buổi trưa trôi qua trong yên lặng nhưng đầy rung động. Họ cùng nhau sắp xếp sách mới, trao đổi vài câu về những cuốn sách cũ mà họ yêu thích, nhưng trong lòng cả hai đều đang chìm đắm trong cảm xúc vừa bỡ ngỡ vừa ngọt ngào. Thanh nhận thấy, khi ở bên Hạ Duy, cô không còn cảm giác cô đơn hay lạc lõng.

Đến chiều, Hạ Duy bất ngờ hỏi:

“Bạn có muốn đi dạo ngoài phố không? Mình muốn chỉ cho bạn một con đường mà lá vàng rơi đẹp nhất.”

Thanh hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu:

“Được chứ, mình rất muốn đi.”

Họ rời quán sách, bước ra con phố nhỏ phủ đầy lá vàng. Gió thổi nhẹ, làm những chiếc lá bay lả tả quanh họ. Thanh không khỏi bật cười khi một chiếc lá khẽ chạm vào vai cô. Hạ Duy nhìn cô, nở nụ cười tinh tế, khiến tim cô lại rung lên nhịp mạnh.

“Cảnh này… giống như một bức tranh mùa thu vậy,” – Thanh thốt lên, mắt lấp lánh niềm vui.

“Đúng, nhưng đẹp hơn khi bạn cũng có mặt ở đây,” – Hạ Duy đáp, giọng trầm nhưng ấm áp.

Họ đi dọc theo con phố nhỏ, đôi khi chạm vai nhau, đôi khi dừng lại nhìn những cửa hàng sách cũ, những quán cà phê nhỏ. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều khiến trái tim họ rung động, nhưng đồng thời cũng xuất hiện những thử thách nhỏ. Thanh bắt đầu nhận ra cảm giác lo lắng: liệu tình cảm này có thể duy trì? Liệu Hạ Duy có thực sự dành tình cảm chân thành hay chỉ là một phút rung động nhất thời?

Khi họ dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, Hạ Duy rút điện thoại, lướt qua vài thông báo, rồi ngẩng lên nhìn Thanh:

“Mình có một bí mật nho nhỏ… thực ra, mình thường xuyên đến quán sách này nhưng chưa từng gặp bạn trước đây. Mỗi lần thấy bạn, mình đều cảm thấy lúng túng và… hơi sợ.”

Thanh bật cười, vừa bất ngờ vừa cảm thấy gần gũi:

“Anh sợ… mình sao?”

“Vâng, nhưng đó là một sự sợ hạnh phúc. Mình sợ rằng nếu mở lòng quá, sẽ mất đi điều gì đó quý giá.”

Cô lặng người, hiểu ra rằng, con người nào cũng có những nỗi sợ riêng, và điều quan trọng là tìm được người đồng điệu để cùng nhau vượt qua. Thanh nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói:

“Anh không cần phải sợ. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, từng bước một.”

Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt ấm áp nhưng tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng. Anh không nói gì, chỉ khẽ nắm tay cô, như muốn gửi gắm tất cả sự chân thành qua cử chỉ ấy.

Buổi tối, khi trở lại quán sách, cả hai cùng nhau đọc thêm vài trang sách cũ, trao đổi vài dòng thư mới và cười khẽ trước những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy cảm xúc. Thanh nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên Hạ Duy đều là một thử thách nhỏ nhưng đồng thời cũng là một rung động ngọt ngào, giúp trái tim cô trưởng thành hơn, mở lòng hơn và biết trân trọng từng cảm xúc chân thật.

Trước khi ra về, Hạ Duy nhìn Thanh, giọng trầm trầm nhưng chắc chắn:

“Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục… nhưng mình hy vọng sẽ có nhiều khoảnh khắc như hôm nay hơn nữa.”

Thanh gật đầu, mắt sáng lên, cảm giác như mùa thu này không chỉ còn là lá vàng, gió se lạnh hay ánh nắng nhẹ dịu. Mùa thu giờ còn là anh, là những rung động đầu tiên, là những thử thách nhỏ và ngọt ngào giúp trái tim họ gần nhau hơn.

Khi bước ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, để lá vàng bay theo gió, và mỉm cười. Cô biết rằng, dù có những thử thách nhỏ, tình cảm chân thành vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua, và cô sẵn sàng bước tiếp cùng Hạ Duy, trong mùa thu này và những mùa thu tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×