Chiếc xe khách cũ kỹ dừng lại ở bến huyện, Lâm xách chiếc balô đã sờn vai, lững thững bước xuống. Nắng miền Tây buổi sớm chan hòa, vàng óng ánh trải dài trên những cánh đồng lúa đang thì con gái. Tiếng chim ríu rít từ những hàng tre bên đường, tiếng gà gáy vọng lại từ xóm nhỏ, tất cả đều quen thuộc, thân thương đến lạ lùng.
Đã mười mấy năm rồi, Lâm mới quay về làng quê – nơi tuổi thơ anh gắn bó. Bước chân vừa chạm xuống mặt đất đỏ au, tim anh như rung lên một nhịp khác. Con đường đất ngày xưa, nay đã lát xi măng một đoạn, nhưng vẫn còn những ổ gà, ổ trâu, vẫn còn hàng dừa soi bóng xuống bến sông.
Anh kéo nhẹ tay nải, men theo con đường quen thuộc dẫn ra bến nước. Nơi ấy, tuổi nhỏ của anh từng gắn liền với bao buổi trưa hè nhảy ùm xuống tắm, với những chiếc xuồng ba lá ngoại vẫn thường chở hàng ra chợ nổi. Con sông hôm nay vẫn trong vắt, nước lững lờ trôi, vài chiếc xuồng nhỏ neo bên bờ, mấy đứa trẻ con trong xóm đang hò hét, đùa nghịch, cảnh tượng chẳng khác gì năm xưa.
Lâm đứng lặng, mắt ngước nhìn hàng bần bên sông, tán lá già nua vẫn xòe rộng, bóng cây in xuống mặt nước gợi nhớ những ngày thơ bé. Anh nhớ như in giọng cười khanh khách của lũ bạn nhỏ cùng tắm sông, nhớ tiếng gọi ơi ới của ngoại mỗi khi chiều xuống, bắt anh về ăn cơm. Nhưng nay, ngoại đã khuất núi, ngôi nhà cũng bỏ không bao năm trời.
Tiếng mái chèo khua nước “lọc xọc” kéo anh về hiện tại. Một người đàn bà chèo xuồng ngang qua, chở đầy mớ rau, buồng chuối, thấy Lâm đứng ngẩn ngơ liền cất tiếng hỏi:
– Ủa, bộ mới về hả cậu Hai? Nhìn mặt quen quen mà nhớ không ra…
Lâm cười gượng, gật đầu chào, trong lòng ấm áp vì sự thân thiện mộc mạc của người quê. Anh quay lại nhìn bến sông lần nữa, khẽ thở dài. Thành phố đã cho anh bằng cấp, công việc và những bon chen, nhưng nơi này… mới là chốn dung thân của tâm hồn.
Cơn gió từ sông thổi lên, mang theo mùi hương bùn non ngai ngái, quyện cùng mùi rơm rạ khô của những mái nhà xa xa. Lâm chợt nhận ra, dẫu có đi bao xa, có trưởng thành thế nào, thì quê nhà vẫn mãi là nơi níu giữ, là bến đợi âm thầm.
Anh siết chặt quai balô, nheo mắt nhìn mặt sông loang loáng ánh nắng. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm biết chuyến trở về này không chỉ là một cuộc hành trình đơn thuần, mà là sự mở đầu cho một chặng đời mới – nơi anh sẽ tìm lại chính mình, nơi tình người quê mộc mạc sẽ dạy anh cách sống chậm, sống thật lòng.
Con thuyền ký ức đã cập bến, và một câu chuyện mới ở miền quê sông nước bắt đầu từ giây phút này…