mùa lúa chín

Chương 2: Ngôi nhà ngoại để lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường đất đỏ dẫn vào xóm nhỏ giờ không còn vắng vẻ như ngày xưa. Dọc đường, những ngôi nhà tường gạch xen lẫn mái lá cũ kỹ, vườn tược xanh um, mùi khói bếp chiều vẫn phảng phất đâu đây. Lâm bước từng bước chậm rãi, vừa đi vừa quan sát. Bao ký ức tuổi thơ chợt ùa về, như mới hôm qua thôi anh còn tung tăng chạy nhảy cùng đám bạn trong xóm, giờ thì tóc đã chớm điểm vài sợi bạc sau bao năm bươn chải nơi phố thị.

Ngôi nhà ngoại nằm ở cuối con hẻm nhỏ, dựa lưng vào vườn cây rậm rạp. Khi còn bé, nơi này với anh là thiên đường: những buổi trưa nắng chang chang, ngoại thường mắc võng giữa hai gốc xoài, đưa anh ngủ; những chiều mưa, cả căn nhà thơm mùi khói rơm, ngoại ngồi hong bắp, hong khoai. Vậy mà bây giờ, trước mắt Lâm, là cảnh tượng hoang tàn khiến tim anh nhói lên.

Mái lá ngày nào nay đã sập xệ, từng mảng ngói vỡ nằm rải rác trên nền đất. Cửa gỗ bong tróc, mối mọt ăn lỗ chỗ. Vườn sau cỏ dại mọc cao ngang hông, che khuất cả lối đi. Chuồng gà cũ trống hoác, dây bìm leo chằng chịt, như muốn nuốt trọn cả mái nhà. Trên bậu cửa, chiếc lu sành ngoại dùng hứng nước mưa nay khô cạn, nứt nẻ.

Lâm đứng lặng, nghèn nghẹn trong cổ họng. Anh bước vào, bụi bay mờ mịt, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc. Căn nhà từng vang tiếng cười, tiếng kể chuyện cổ tích của ngoại giờ chỉ còn là bức tường gạch loang lổ, nền xi măng rạn nứt. Chiếc bàn gỗ giữa nhà vẫn còn đó, nhưng phủ đầy mạng nhện, mấy cái ghế xiêu vẹo như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Anh khẽ chạm vào bức vách, nơi ngày nhỏ ngoại thường đánh dấu chiều cao của anh bằng những vạch bút chì. Mờ mờ, vài đường kẻ vẫn còn in hằn, cùng dòng chữ “Lâm – 10 tuổi”. Nước mắt bất giác dâng lên khóe mắt. Mười năm xa quê, ngoại không còn, căn nhà cũng thành phế tích, chỉ có dấu vết ký ức là vẫn kiên nhẫn chờ anh về.

Lâm thở dài, đặt balô xuống bàn. Anh mở cửa sổ, gió tràn vào mang theo mùi đất, mùi lá khô ngai ngái. Bỗng có tiếng gọi từ bên ngoài:

– Cậu Hai mới về hả? Nhà cửa bỏ hoang lâu quá trời rồi! – giọng một người đàn ông trung niên vang lên.

Lâm quay ra, nhận ra bác Tư – hàng xóm ngày nào vẫn thường qua nhà ngoại uống trà. Vẫn dáng gầy gò, cái nón lá đội lệch, bác chống cuốc đứng trước cổng.

– Dạ, con mới về… Nhà cửa nhìn thấy mà buồn, bác Tư ha.
– Ừ, bỏ không mấy năm trời, đâu dễ gì còn nguyên vẹn. Nhưng thôi, cậu về rồi thì sửa sang lại, có mái che nắng che mưa là được. – Bác Tư cười hiền, đôi mắt hằn vết chân chim. – Hễ cần gì thì cứ gọi tụi tui phụ một tay, bà con trong xóm ai cũng mừng thấy cậu về.

Lâm gật đầu cảm kích, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp. Anh biết mình không đơn độc, quê hương này tuy nghèo khó, nhưng tình làng nghĩa xóm thì đầy ắp.

Buổi chiều hôm ấy, Lâm bắt đầu dọn dẹp. Anh vác chổi, vác dao phát cỏ, vừa làm vừa nhớ lại những ngày thơ bé cùng ngoại trồng rau, chăm gà. Mồ hôi chảy ròng ròng, bàn tay vốn quen gõ bàn phím nay phồng rộp vì cuốc xẻng, nhưng kỳ lạ thay, anh lại thấy nhẹ nhõm.

Khi hoàng hôn buông xuống, ngôi nhà tuy chưa gọn gàng, nhưng đã bớt đi vẻ u ám. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng bức tường loang lổ, phản chiếu xuống hiên nhà, khiến Lâm có cảm giác ngoại vẫn đang đâu đây, dõi theo từng bước anh.

Anh ngồi xuống bậc thềm, nhìn ra vườn cây cỏ um tùm. Trong lòng, một niềm quyết tâm dâng lên: anh sẽ sửa lại căn nhà này, vun trồng lại mảnh vườn, để nó không chỉ là chốn trú ngụ, mà còn là nơi anh bắt đầu lại cuộc đời.

Đêm xuống, tiếng ếch nhái kêu râm ran ngoài ruộng, gió thổi qua hàng tre xào xạc. Lâm trải tạm tấm chiếu trên nền gạch, nằm ngửa nhìn mái nhà thủng loang lỗ ánh trăng. Dù căn nhà dột nát, gió lùa lạnh buốt, nhưng trong lòng anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, lại thấy bình yên đến lạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×