Mai ngồi trên chuyến xe khách chạy qua con đường đầy sương sớm, mắt chăm chăm nhìn những ruộng lúa vàng óng trải dài như một tấm thảm nhung dưới ánh bình minh. Thành phố đã xa dần, nhường chỗ cho những cánh đồng, những con đường làng quanh co, và những mái nhà tranh thấp thoáng sau hàng tre. Tim cô nhảy lên một nhịp – sau nhiều năm sống giữa bê tông và tiếng xe, cô cuối cùng cũng trở về mảnh đất ông bà để lại.
Xe dừng trước ngôi nhà cũ nằm nép mình dưới gốc đa cổ thụ. Cánh cổng gỗ cũ kỹ có phần sờn nát nhưng vẫn kiên cường chống lại thời gian. Mai bước xuống, hít thật sâu không khí trong lành pha lẫn mùi đất ẩm và hương lúa mới. Một cảm giác vừa quen vừa lạ tràn ngập cô – quen vì những ký ức tuổi thơ từng chập chờn trong tâm trí, lạ vì mọi thứ giờ đã khác, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bình dị, hiền hòa.
Cô đặt chiếc túi hành lý xuống, tay run run vuốt nhẹ cánh cổng. Mỗi tiếng cọt kẹt như đánh thức cả một kho tàng ký ức. Ngôi nhà cổ kính vẫn giữ nguyên hình dáng, với hiên nhà đầy hoa giấy nở rực rỡ và những bậc thềm đá mòn theo năm tháng. Mai chợt nhớ những ngày tháng bé thơ, khi còn được ông bà dắt tay đi học qua con đường làng nhỏ hẹp, từng viên sỏi và vết chân ngựa đều in hằn trong ký ức.
Cô bước vào sân, thấy vài con gà mái đang mải miết mổ thức ăn, còn con chó nhỏ chạy quanh vẫy đuôi, nhìn Mai như nhận ra một người quen. Nắng đầu ngày len qua tán lá, chiếu lên mái tóc cô, khiến cô cảm thấy ấm áp và an yên đến lạ. “Mình đã thật sự về rồi…” Mai thầm nghĩ, lòng dâng lên một niềm vui khó tả.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng pha lẫn chút lo lắng. Mai nhìn quanh, thấy những luống rau, những mảnh đất trống – tất cả đều nhắc cô nhớ rằng cô không chỉ trở về để thăm quê, mà còn phải tiếp quản mảnh đất, chăm sóc những mùa vụ như ông bà từng làm. Thực tế khiến cô hơi chùn bước: từ nhỏ cô đã sống giữa thành phố, tay chân vụng về, chưa từng một lần cầm cuốc, cầm liềm đúng cách. Một cảm giác hụt hẫng thoáng qua.
Ngồi trên bậc thềm, Mai mở chiếc cặp và lôi ra tờ nhật ký cũ của bà. Những nét chữ mềm mại, cẩn thận ghi chép từng mùa vụ, từng con nước, từng mầm lúa trổ bông. Cô nhìn trang giấy, thấy lòng mình dấy lên quyết tâm: nếu ông bà có thể yêu thương và chăm sóc mảnh đất này từng ngày, thì cô cũng sẽ học cách làm điều đó, dù bước đầu có vụng về đến đâu.
Tiếng chim hót xen lẫn tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Mai đứng lên, hít một hơi thật sâu, mắt hướng ra cánh đồng trước mặt. Ánh nắng sớm rọi xuống như sợi chỉ vàng, xuyên qua những làn sương mỏng, chiếu sáng cả mảnh đất – và dường như cũng chiếu sáng cả con đường cô sắp bước đi. Một hành trình mới đang bắt đầu, nơi cô sẽ gặp gỡ, học hỏi, và có thể… tìm thấy những điều mà lâu nay cô luôn tìm kiếm.
Cô mỉm cười, khẽ nhấc túi hành lý, bước vào ngôi nhà – nơi vừa chứa đựng ký ức, vừa hứa hẹn những trải nghiệm mới, để hành trình của Mai thực sự khởi nguồn.