mùa trăng thơm lúa

Chương 2: Nhận diện khó khăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên ở quê đã mang đến cho Mai một trải nghiệm không hề dễ dàng. Sau bữa sáng giản dị với cơm nếp, rau dưa và cá kho, cô theo ông bà ra cánh đồng. Mặt trời vừa nhú khỏi chân trời, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên những luống lúa xanh mơn mởn, gợn sóng theo làn gió. Nhưng thay vì cảm giác nhẹ nhàng và hứng khởi như trong tưởng tượng, Mai chỉ thấy tim mình đập nhanh vì lo lắng.

Ông cầm chiếc cuốc cũ, ánh mắt hiền hòa nhưng nghiêm nghị: “Mai à, bắt đầu từ những việc đơn giản thôi. Cứ làm chậm, cẩn thận. Đất còn ướt, trơn lắm, phải chú ý kẻo ngã.”

Mai gật đầu, tay cầm cuốc, nhưng vừa bước vào luống lúa thì chân trượt, đất văng tung tóe khắp áo. Cô lúng túng giơ tay lên để che mặt, nhưng chỉ càng làm tay áo ướt nhẹp. “Ôi trời… mình không biết làm gì cả,” cô thầm thì, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Người nông dân quanh đó – những hàng xóm từ xa nhìn sang – mỉm cười thân thiện nhưng cũng thoáng vẻ thương hại. Mai cảm nhận rõ ràng rằng, giữa cô và công việc đồng áng có một khoảng cách lớn: cô chưa từng cầm cuốc, chưa từng biết cách lật đất, xới phân hay gieo hạt. Tất cả đều xa lạ, nặng nề và khó nhằn.

Cô thử làm theo lời ông, cầm cuốc đào một luống nhỏ. Tay cô run rẩy, lực không đều, đất văng ra ngoài, khiến một vài mầm lúa non bị dập. Mai thở dài, bước lùi ra, nhìn thành quả vụng về của mình. “Có lẽ mình không hợp với nông thôn…” cô tự nhủ, thất vọng tràn đầy trong lòng.

Nhưng chưa kịp buông xuôi, một giọng nam vang lên: “Cô có cần giúp không?”

Mai quay lại, thấy một chàng trai khoảng tuổi cô, áo sơ mi đơn giản nhưng sạch sẽ, đứng bên mép ruộng. Anh cười hiền: “Tôi tên là Khải, ở gần đây. Xem ra cô chưa quen việc đồng áng, để tôi chỉ cho.”

Mai đỏ mặt, vừa ngượng vừa muốn đồng ý. Cảm giác vừa bị trêu chọc, vừa được an ủi khiến tim cô đập nhanh. Khải cầm cuốc, chỉ cách cô đứng, cách lật đất và cách gieo hạt sao cho đều. “Chậm thôi, không vội. Tay phải cầm nhẹ, chân giữ vững. Cứ làm theo tôi.”

Cô cố gắng làm lại, lần này bớt vụng về hơn, nhưng vẫn còn nhiều hạt lúa rơi ra ngoài luống. Nhìn khuôn mặt Khải kiên nhẫn hướng dẫn, Mai cảm thấy một chút hy vọng nhen nhóm. Dù mệt và lấm lem, cô nhận ra rằng thất bại chỉ là bước đầu để học hỏi.

Buổi sáng trôi qua, áo cô ướt sũng, tóc rối bời và mồ hôi nhễ nhại. Nhưng khi nhìn ra cánh đồng, thấy những luống đất vừa được cô chăm chút, Mai cảm thấy một niềm vui nhỏ bé len lỏi trong tim. Đây không còn là thử thách đơn thuần nữa – đây là cơ hội để cô hòa mình vào mảnh đất, tìm hiểu nhịp sống bình dị mà ông bà từng yêu thương.

Khi ngồi nghỉ dưới bóng cây đa, Mai lặng lẽ thầm nghĩ: “Mình sẽ phải học nhiều, rất nhiều… nhưng có lẽ mình sẽ không bỏ cuộc.” Cô mỉm cười, nhìn ra xa, thấy cánh đồng trải dài, gió thổi nhè nhẹ, nhắc nhở rằng mỗi bước đi, dù nhỏ, cũng là một khởi đầu mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×