Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh và nắng nhẹ rải khắp cánh đồng. Sau cơn cãi vã ngày hôm trước, không khí giữa Mai và Khải vẫn còn một chút căng thẳng, nhưng dường như cả hai đều muốn hạ bớt khoảng cách. Mai đứng trên luống đất, tay cầm bình tưới, mắt nhìn ra xa, cố gắng tập trung vào công việc để quên đi cảm giác khó chịu còn sót lại.
Khải bước tới, giọng nhẹ nhàng: “Mai, hôm qua anh đã nghĩ kỹ. Anh xin lỗi vì cách nói làm cô khó chịu. Anh không có ý coi thường nỗ lực của cô đâu.”
Mai ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành trong ánh nhìn. Cô thở dài, cảm giác bực dọc tan đi, nhường chỗ cho sự đồng cảm: “Mình cũng xin lỗi. Mình nóng nảy quá. Anh chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cách mình phản ứng chưa đúng.”
Khải cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Vậy thì… chúng ta làm lại nhé. Cùng nhau, từ đầu, chậm rãi từng bước. Cô sẽ học được, và anh sẽ kiên nhẫn hơn.”
Mai mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô cảm thấy một sự kết nối dịu dàng, vừa là sự đồng cảm sau hiểu lầm, vừa là cảm giác an toàn khi có người đứng bên cạnh. Đây không còn chỉ là mối quan hệ thầy trò, mà dần trở thành một sự đồng hành chân thành, nơi cả hai cùng nhau học hỏi và chia sẻ.
Trong lúc cùng Khải vun xới luống lúa, Mai nhận ra những cử chỉ tưởng chừng đơn giản – Khải nhặt giúp cô những hạt rơi, chỉnh tư thế khi cô cúi xuống, và luôn mỉm cười khi cô gặp khó khăn – đều chứa đựng một sự quan tâm sâu sắc. Cô chợt thấy tim mình rung lên một cách lạ lùng, cảm giác vừa an toàn vừa bâng khuâng.
Khải nhìn cô, giọng trầm lắng: “Mai, cô biết không… nhìn cô chăm chỉ trên cánh đồng, mình thấy cô không chỉ học nghề, mà còn dần yêu mảnh đất này. Và… mình cũng… thích cách cô chăm sóc mọi thứ, từ đất đến cây cỏ.”
Mai đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: “Mình… mình cũng thấy vui khi có anh bên cạnh. Không chỉ học nghề, mà còn có người hiểu và chia sẻ…”
Khoảnh khắc ấy, giữa cánh đồng xanh mướt, nắng chiều rải vàng và gió nhẹ thổi qua, mọi hiểu lầm như tan biến. Mai và Khải đứng gần nhau, không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt, nụ cười và sự hiện diện bên nhau đã đủ để cảm nhận sự hòa hợp.
Mặt trời dần khuất sau rặng tre, nhưng ánh sáng còn lại rọi lên những luống đất mới vun xới, phản chiếu hình bóng của hai người. Mai nhận ra rằng, tình cảm không phải lúc nào cũng bùng nổ từ phút đầu gặp gỡ, mà có thể nảy nở từ sự đồng cảm, chia sẻ, và những khoảnh khắc chân thành bên nhau – như lần cãi vã vừa qua, rồi được hóa giải bằng lòng thấu hiểu.
Cô thầm nhủ: “Có lẽ, tình cảm cũng giống như trồng lúa. Cần thời gian, cần kiên nhẫn, và quan trọng là chăm sóc từng chút một.”
Khải nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Mai, từ giờ chúng ta cùng nhau nhé. Không chỉ trên cánh đồng, mà còn… cùng nhau trải qua những ngày sắp tới.”
Mai mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn đầy, tay trong tay với Khải, giữa mảnh đất xanh mướt – nơi bắt đầu của một hành trình không chỉ là học nghề, mà còn là tình cảm dần nảy nở, êm đềm và trọn vẹn.
Khoảnh khắc hòa giải ấy, giản dị nhưng sâu sắc, đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ của họ – từ thầy trò, từ hiểu lầm, đến đồng cảm và tình cảm nhen nhóm, mở ra một chương mới đầy hy vọng và ấm áp trên mảnh đất quê hương.