Buổi chiều hôm đó, cánh đồng bừng lên sắc nắng vàng, nhưng không khí giữa Mai và Khải lại căng như sợi dây thừng. Cả ngày dài học nghề, Mai vốn đã mệt mỏi, lại thêm những sai sót nhỏ trong việc vun xới luống lúa khiến cô cảm thấy áp lực.
Khải đi qua, nhìn thấy luống lúa không đều, nét mặt anh hơi nhíu lại: “Mai, chỗ này cô làm chưa đều, hạt rơi ra ngoài nhiều. Phải chú ý hơn một chút.”
Mai bỗng cảm thấy khó chịu. Cô đã cố hết sức, vậy mà vẫn bị nhắc nhở. Giọng cô hơi căng: “Mình đã làm hết sức rồi mà… anh có thấy mình mệt không?”
Khải hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng nghiêm túc: “Mình biết cô mệt, nhưng nghề đồng áng không phải chỉ cố gắng là đủ. Làm không cẩn thận sẽ ảnh hưởng cả vụ mùa. Cô phải học cách tập trung và chú ý từng chi tiết.”
Mai hít một hơi, cố kìm cơn bực bội, nhưng cảm giác áp lực lâu nay dồn nén trong lòng khiến cô bật ra: “Anh cứ như kiểu mình chẳng biết gì vậy! Mình đã làm hết sức mà vẫn bị chỉ trích. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác chưa?”
Khải cũng đỏ mặt, giọng anh cao hơn bình thường: “Mai, mình không có ý chỉ trích cô. Mình chỉ muốn cô hiểu cách làm đúng thôi! Nếu cứ làm hời hợt, vụ mùa sẽ thất bại, và đó không phải điều tốt cho cô hay ai cả!”
Hai người im lặng, nhưng không khí vẫn nặng nề. Mai quay lưng đi, tay vớt bùn trên luống lúa, mắt nhìn xuống đất. Cô cảm thấy vừa bất mãn, vừa xấu hổ vì đã bộc lộ cảm xúc quá nóng nảy. Khải đứng đó, nhìn Mai lặng lẽ, vừa muốn giải thích, vừa không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu, Khải thở dài: “Mai… anh chỉ muốn giúp cô thôi. Anh không nghĩ sẽ làm cô khó chịu.”
Mai vẫn chưa quay lại, giọng nhẹ nhàng nhưng cố kiềm chế: “Mình… hiểu… nhưng cách anh nói làm mình thấy như mình không biết gì cả. Anh không hiểu cảm giác của người mới học nghề đâu.”
Khải cúi đầu, nhận ra sự nóng nảy của anh cũng phần nào tạo ra hiểu lầm. “Anh xin lỗi. Anh sẽ cố gắng kiên nhẫn hơn. Nhưng cô cũng phải cố gắng chịu nghe và học hỏi, dù có lúc khó khăn.”
Mai nhìn anh, đôi mắt vẫn còn chút giận dỗi, nhưng lòng cô dịu lại phần nào. Cô biết Khải không cố ý làm cô tổn thương, chỉ là cách anh thể hiện sự nghiêm túc chưa hợp với cảm xúc của cô. Cả hai đứng cạnh nhau, im lặng một lúc, để gió thổi qua và lắng lại cảm xúc nóng nảy.
Cuối cùng, Mai thở dài, giọng nhẹ hơn: “Được… mình sẽ cố gắng. Nhưng anh cũng đừng quá nghiêm khắc.”
Khải gật đầu, mỉm cười: “Được. Chúng ta sẽ học cùng nhau, từng bước một. Không ai hoàn hảo cả.”
Cả hai tiếp tục làm việc, không khí vẫn còn hơi căng, nhưng đã bớt nặng nề hơn. Đây là lần cãi vã đầu tiên của họ, nhưng đồng thời cũng là bước đầu để cả hai hiểu rõ hơn về nhau – về tính cách, về cảm xúc và cách ứng xử. Hiểu lầm đã xảy ra, nhưng từ đó, sự đồng cảm và lòng kiên nhẫn dần hình thành, tạo nền tảng cho mối quan hệ đang nảy nở.
Khi mặt trời lặn sau rặng tre, Mai đứng bên Khải, nhìn những luống lúa vừa vun xới. Trong lòng cô, vừa có chút bực bội, vừa có một niềm hy vọng dịu dàng: những thử thách, hiểu lầm hay cãi vã chỉ là một phần của hành trình, giúp cô và Khải hiểu nhau hơn, và học cách cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.