Buổi sáng cuối tháng Ba, con đường dẫn về làng An Bình mờ trong sương sớm. Từng hàng tre ven lối như già đi sau bao năm Lan Chi vắng bóng. Cô ngồi sau xe khách, nhìn qua ô cửa, tim chợt run lên như đứa trẻ sắp bước về nhà sau một mùa dài xa xứ.
Bảy năm ở thành phố đã dạy cô cách sống nhanh, cách chạy theo những dự án, hợp đồng, và cả cách chịu đựng những mệt mỏi không tên. Nhưng cũng chính nơi ấy khiến cô nhận ra: mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất – sự bình yên.
Chi xách ba lô, bước xuống trạm xe nhỏ đầu làng. Không còn tiếng còi xe, không còn những tòa nhà cao tầng, chỉ có mùi đất, mùi rơm và tiếng gà gáy sớm. Mái tóc cô bay nhẹ trong gió, vạt áo dài chạm vào bụi đường – giản dị, nhưng thanh thản đến lạ.
“Lan Chi đó hả? Trời ơi, con bé này về thiệt à?” – Bà Sáu hàng xóm reo lên khi thấy cô.
Chi cười, lễ phép chào lại, lòng ấm áp. Người làng vẫn thế, giọng nói thân quen, đôi mắt hiền lành. Nhưng xen trong ánh nhìn ấy là sự ngạc nhiên, một chút hoài nghi. Ai cũng biết Chi từng học đại học ở thành phố, làm công ty lớn – ai ngờ lại bỏ hết để về trồng rau.
Căn nhà cũ của cha mẹ nằm khuất sau rặng xoan, mái ngói phủ rêu, tường loang lổ. Cô mở cánh cửa gỗ kêu “kẽo kẹt” – bụi bay lên trong làn sáng xiên qua khe cửa. Trong góc, tấm ảnh cha mẹ vẫn đặt trên bàn thờ, nhìn cô bằng ánh mắt hiền hậu. Chi đặt bó hoa dại xuống, khẽ thì thầm:
“Con về rồi, ba mẹ ạ. Con muốn bắt đầu lại từ chính nơi này.”
Ngoài sân, vườn rau năm xưa đã biến thành bãi đất cằn. Chi đi quanh, bàn tay chạm vào đất, cảm giác mát lạnh lan ra. Cô nhắm mắt, hít sâu mùi hương của quê – nơi từng nuôi dưỡng tuổi thơ cô bằng những bữa cơm đạm bạc mà ấm áp.
Chi lấy cuốn sổ ghi chép – bên trong là bản kế hoạch trồng rau sạch mà cô ấp ủ suốt hai năm qua. Công nghệ thủy canh, phân vi sinh, mô hình cộng đồng – nghe thì hiện đại, nhưng cô muốn áp dụng chúng vào mảnh đất quê mình.
“Nếu người thành phố được ăn rau sạch, thì người làng mình cũng xứng đáng như thế.” – cô tự nhủ.
Buổi chiều, cô đi dọc con suối nhỏ cuối làng – nơi ngày xưa cha thường đưa cô ra bắt cá. Dòng nước trong veo phản chiếu mây trời. Ở bờ bên kia, một người đàn ông đang cúi lưng bên khung lưới trồng dâu. Anh mặc áo sơ mi xanh bạc màu, cánh tay rám nắng, dáng vẻ tập trung.
Chi tò mò nhìn, vô thức bước lại gần. Anh ngẩng lên, đôi mắt sâu và điềm tĩnh, nụ cười nhẹ:
– Cô là… người trong làng hả?
– Dạ, tôi mới về. Tôi là Lan Chi.
– Tôi Nam, kỹ sư nông nghiệp của dự án dâu công nghệ cao ở đây. Cô sống gần chỗ này chắc?
Câu chuyện thoáng qua, đơn giản, nhưng đủ để Chi cảm thấy thân quen. Người đàn ông ấy có điều gì đó rất lạ – không vồn vã, không xa cách, mà trầm tĩnh như chính mảnh đất này.
Trên đường về, Chi nhìn những ngôi nhà mái ngói đỏ, những cánh đồng lúa sắp trổ đòng. Mọi thứ quen thuộc mà xa xôi – nhưng cô biết, hành trình của mình thật sự bắt đầu từ hôm nay.
Đêm xuống, cô ngồi bên ngọn đèn dầu, viết dòng đầu tiên trong nhật ký:
“Ngày đầu tiên trở về quê. Mọi thứ yên bình đến nỗi mình sợ đánh thức nó. Nhưng mình tin, từ mảnh đất này, ‘Mùa Xanh’ sẽ nảy mầm.”
Ngoài kia, gió khẽ lay những tán xoan, mùi đất ẩm và tiếng dế kêu vọng vào hiên. Một khởi đầu mới, nhẹ như hơi thở của làng quê – nơi Lan Chi đã chọn để gieo lại ước mơ.