mùa xanh ở làng an bình

Chương 10: Tia Sáng Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau buổi bán ở chợ, tiếng lành về “rau sạch Mùa Xanh” bắt đầu lan ra khắp làng. Bà con còn bán tín bán nghi, nhưng ai đã mua thử đều khen ngon, giòn, không hăng mùi thuốc. Chi bận rộn hơn hẳn – sáng ra vườn, trưa đi chợ, tối ghi đơn. Cô không ngờ, chỉ vài bó rau cũng có thể mang lại niềm vui giản dị đến vậy.

Một buổi chiều, khi Chi đang phơi rổ nhựa bên hiên, điện thoại reo. Giọng nữ lễ tân nhẹ nhàng vang lên:

– Chào cô Chi, tôi là quản lý nhà hàng Bếp Quê ở thị trấn. Tôi nghe bà con giới thiệu rau của cô ngon lắm, có thể giao thường xuyên cho bên tôi không?

Chi sững lại, tim đập nhanh.

– Dạ, tất nhiên được ạ! Tôi sẽ gửi mẫu và bảng giá chiều nay.

– Tốt quá. Nếu ổn, tuần tới chúng tôi sẽ ký hợp đồng cung cấp định kỳ.

Cúp máy, Chi ôm điện thoại, cười như trẻ con. Cô vội chạy ra vườn, la lớn:

– Anh Nam ơi! Có nhà hàng đặt rau của mình rồi!

Nam đang đo ống nước, quay lại cười:

– Vậy là “Mùa Xanh” sắp có khách hàng đầu tiên rồi ha. Tôi đã nói rồi, nếu mình làm thật lòng, đất sẽ không phụ.

Chi cười rạng rỡ:

– Anh biết không, lúc mới về đây, tôi chỉ mong được người ta mua một bó. Giờ lại có cả nhà hàng muốn ký hợp đồng…

Ánh nắng chiều phủ lên giàn rau, vàng óng như mật. Gió từ suối thổi lên, mang theo mùi cỏ ướt và hơi nước mát lạnh. Chi ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ từng lá rau non, giọng nhỏ nhưng đầy xúc động:

– Có lẽ cha mẹ tôi ở đâu đó cũng đang mỉm cười. Họ từng ước làng mình trồng được rau sạch cho trẻ con ăn. Giờ tôi làm được rồi.

Nam nhìn cô, ánh mắt dịu lại:

– Cô không chỉ làm được, mà còn khiến người khác tin. Tin vào đất, tin vào cách sống tử tế.

Câu nói ấy khiến tim Chi khẽ run. Giữa những ngày nắng gió, có lẽ cô chưa từng nhận ra: người đàn ông luôn lặng lẽ đứng cạnh mình, chính là chỗ dựa vững nhất.

Chiều hôm đó, hai người cùng chuẩn bị chuyến giao hàng đầu tiên. Cô chọn những bó rau xanh nhất, buộc dây ngay ngắn. Nam giúp chất lên xe, nói đùa:

– Giờ thì cô không chỉ là “nông dân”, mà là “nhà cung cấp thực phẩm sạch” rồi nhé.

Chi bật cười:

– Vậy còn anh?

– Tôi là “người vận chuyển hy vọng”.

Tiếng cười vang giữa con đường đất đỏ, hòa cùng mùi lúa chín hai bên. Xe chở rau chạy qua làng, người dân ngoái nhìn, ai cũng bàn tán:

– Con Chi giỏi ghê, rau nó bán được rồi đó!

– Ờ, chắc có lộc thật rồi, đất này hợp nó mà!

Chi nghe được, chỉ mỉm cười. Những lời đồn trước kia giờ đã hóa thành tiếng chúc mừng.

Đến khi giao rau xong, cô nhận tờ hóa đơn đầu tiên – con số không lớn, nhưng là thành quả đầu đời. Cô nắm chặt tờ giấy, mắt ánh lên thứ ánh sáng lạ – không phải tiền, mà là niềm tin được chứng thực.

Tối, cô ghi vào sổ:

“Ngày thứ 178 – Mùa Xanh có đơn hàng đầu tiên. Tôi không còn là người về quê để thử, mà là người ở lại để sống. Cảm ơn đất, cảm ơn người đã tin.”

Gió đêm thổi qua, tiếng côn trùng ngân nga bên suối. Trong bóng tối, những giàn rau thủy canh lấp lánh dưới ánh trăng, như ngàn tia sáng nhỏ thắp lên giữa làng quê yên bình.

Lan Chi ngồi bên hiên, ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, khẽ nói một mình:

– Cảm ơn nhé, An Bình. Cảm ơn anh, Nam.

Tia sáng đầu tiên của “Mùa Xanh” đã xuất hiện – và cũng là tia sáng đầu tiên trong lòng cô. 🌱✨


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×