mùa xanh ở làng an bình

Chương 9: Ngôi Chợ Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng An Bình, sương còn vương trên những khay rau thủy canh. Lá xanh óng ánh dưới ánh nắng đầu ngày, giọt nước long lanh như pha lê. Lan Chi gói từng bó rau, buộc dây cẩn thận, dán nhãn “MÙA XANH – Rau sạch không hóa chất”. Hôm nay là ngày đầu tiên cô mang sản phẩm của mình ra chợ quê.

Nam chất rau lên xe máy, nói nửa đùa nửa thật:

– Cô sẵn sàng chưa? Ở chợ, người ta không dễ tin đâu.

– Tôi biết. Nhưng nếu mình không bắt đầu, thì ai sẽ tin giấc mơ này?

Họ đến chợ khi mặt trời vừa lên khỏi mái ngói đỏ. Khu chợ cũ vẫn vậy – ồn ào, náo nhiệt, mùi cá tươi xen lẫn mùi khói bếp, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi. Chi chọn một góc nhỏ gần hàng rau truyền thống.

Vừa bày hàng, cô đã nghe tiếng xì xào:

– Ủa, đây chẳng phải con Chi “trồng rau kiểu thành phố” sao?

– Ờ, nhìn bó rau sạch sẽ ghê, mà chắc mắc lắm ha.

– Rau sạch gì chứ, nhìn tươi thế này chắc xịt thuốc mới được vậy!

Chi mỉm cười, không đáp. Cô chỉ kiên nhẫn xếp rau ngay ngắn, dán bảng giá: “10.000 đồng/bó – đảm bảo không thuốc, không phân hóa học.”

Một bà cụ ghé lại, nhìn rồi hỏi:

– Con ơi, rau này sao đắt hơn chỗ bên kia hai ngàn?

– Dạ, vì rau này trồng bằng nước dinh dưỡng, không dùng hóa chất. Ăn an toàn hơn, để được lâu hơn ạ.

Bà cụ do dự một lát rồi mua thử một bó.

Nam đứng phía xa, lặng lẽ quan sát. Anh biết hôm nay không chỉ là buổi bán rau – mà là cuộc thử thách niềm tin đầu tiên của Lan Chi.

Buổi sáng trôi chậm. Vài người mua thử, vài người chỉ nhìn rồi đi. Có người quay lại, nếm thử lá xà lách, ngạc nhiên:

– Ủa, rau này giòn thiệt, không có mùi thuốc!

Chi cười tươi:

– Dạ, con trồng bằng hệ thống thủy canh, nước được lọc sạch. Nếu cô thích, tuần sau con đem giao tận nhà.

Đến gần trưa, rổ rau của cô gần hết. Khi gói bó cuối cùng, bà cụ hồi sáng quay lại, cười:

– Rau con ngon lắm, mai để phần cho bà thêm mấy bó nghen.

Chỉ một câu nói giản dị mà khiến Chi thấy lòng mình ấm rực. Bao nhiêu vất vả, bao nhiêu lời đồn trước kia như tan biến.

Trên đường về, gió thổi tung mái tóc ướt mồ hôi, Chi ngẩng mặt lên, cười với Nam:

– Bán được hết rồi!

Nam nhướng mày:

– Tôi thấy rồi. Chúc mừng cô – nông dân thứ thiệt rồi đấy.

– Nông dân… – Chi bật cười – Nghe hay thật.

Về đến nhà, cô mở sổ nhật ký, viết:

“Ngày thứ 143 – Rau đầu tiên của Mùa Xanh được bán ở chợ An Bình. Người ta còn nghi ngờ, nhưng đã có người tin. Hóa ra, không phải ai cũng quay lưng – chỉ cần mình đủ kiên trì để ở lại.”

Cô khép sổ, nhìn mảnh đất ven suối – nơi những giàn rau vẫn xanh rờn dưới nắng.

Xa xa, tiếng chợ chiều vọng lại, thân thuộc như nhịp tim quê hương.

Đó không chỉ là chợ – mà là cánh cửa để giấc mơ của cô chạm vào đời sống thật. 🌿


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×